Cô gái quyến rũ đi đến trước mặt Đường Tuấn, thì thầm: "Hoàng Cường và Lão Từ đều tứ phẩm thượng giai, họ là những người có thực lực cao nhất trong nhóm chúng ta, cũng là người có hy vọng vượt qua kỳ thi này nhất. Cuộc thi y sĩ trước đây chỉ có hai người đậu, lần này hẳn là hai người bọn họ. Những người giống như tôi và anh chẳng có hy vọng gì, nhưng học hỏi chút kinh nghiệm sau này quay lại cũng không tệ."
Khi nãy cô ta có y thuật thấp nhất trong đám người này, nhưng bây giờ Đường Tuấn đã đến giành cái danh hiệu đó của cô ta, cô ta cảm thấy rất vui, cũng là người duy nhất nhã nhặn với Đường Tuấn.
Đường Tuấn mỉm cười, nhưng không đáp lại.
Y thuật tứ giai thượng phẩm quả thật không tệ, vẫn mạnh hơn một chút so với Qua Thiên Hòa.
“Không biết là kiểm tra cái gì?” Đường Tuấn có chút tò mò.
Trong một biệt viện ở thành Hỏa Nhai, người bảo vệ đã chỉ đường cho Đường Tuấn lúc trước đang quỳ trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi và nói: "Thập tam điện hạ, cuộc thi của các y sĩ sắp bắt đầu, ngài có muốn qua xem một chút không?"
Người thanh niên có mái tóc đỏ rực, dường như có ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt anh ta. Anh ta ngồi ở đó, cho người ta cái cảm giác áp bức vô hình. Người này chính là Ly Thanh Trần, thập tam điện hạ của Chu Tước hoàng triều.
Ly Thanh Trần nâng tay chống cằm, dáng vẻ chẳng mấy để tâm. Kể từ khi anh ta đăng thông báo, đã có một số y sĩ tìm đến. Bây giờ trong số thuộc hạ của anh ta thậm chí đã có người là y sĩ lục phẩm hạ giai.
“Cấp bậc của các y sĩ đó thế nào?” Ly Thanh Trần thản nhiên hỏi.
Thị vệ nói: "Cao nhất là Hoàng Cường và Lão Từ, tứ phẩm thượng giai. Người yếu nhất là người mới đến, tên là Dược Đường, chỉ có tu vi nhất phẩm."
Lý Thanh Trần nhướng mày, cười nói: "Một vị y sĩ vừa nhập phẩm đã dám tới tham gia cuộc thi. Xem ra đã coi thành Hỏa Nhai của điện hạ là nơi chứa chấp rồi."
Bên cạnh Ly Thanh Trần là một ông già mái tóc bạc trắng, trên đầu có hai chiếc sừng. Lão nhân cho tay vào trong tay áo cười nói: "Điện hại đại lượng, chính vì vậy nên mới có người đến chờ nước đục thả câu. Quả thật nên tăng ngưỡng yêu cầu lên, nếu lần nào cũng có một tên nhất phẩm chạy đến, chẳng phải cuộc thi sẽ trở nên loạn sao."
Ly Thanh Trần nói: "Ông Công Dương nói đúng."
Ông lão đó chính là vị y sĩ lục giai duy nhất mà anh ta tuyển dụng được, Công Dương Tú.
Ly Thanh Trần đứng dậy nói: "Ông Công Dương cùng đi xem thử với tôi đi."
Công Dương Tú gật đầu rồi kính cẩn đi theo phía sau anh ta.
Ly Thanh Trần vừa đi vừa hỏi: "Ông Công Dương, ông nghĩ ai có thể vượt qua bài kiểm tra hôm nay?"
Công Dương Tú suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hẳn là Hoàng Cường và Lão Từ đó. Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn Hoàng Cường này là thầy thuốc số một của thành Vân Ba, có nét riêng biệt trong điều trị ngoại thương và vết thương do trúng độc, nghe nói thập bát phách của cậu ta được truyền lại từ một vị y sĩ lục giai, rất có hi vọng đỗ đạt. Còn về lão Từ, chắc là vị Từ Bán Thủ đó rồi."
Ly Thanh Trần mỉm cười nói: "Chính là Từ Bán Thủ bị gãy tay đó sao."
Công Dương Tú gật đầu nói: "Có lẽ là ông ta. Cánh tay bị gãy của ông ta nghe nói khi xưa đã thua trong trận đấu y thuật với người ta, với tu vi của ông ta, không khó để chữa lành cánh tay đó. Nhưng để ghi nhớ chuyện này, ông ta đã kiên quyết dùng nửa tay để hành y, cho nên người ta mới gọi ông ta là Từ Bán Thủ. Y thuật của người này chắc là cao hơn Hoàng Cường một chút, có thể đạt được ngũ phẩm."
Ly Thanh Trần nói: "Ngay cả ông Công Dương cũng đã nói như vậy, thế thì tôi phải xem kỹ một chút. Ngoài hai người này, ông Công Dương có chú ý đến ai khác không."