“Rốt cuộc các anh là ai? Muốn làm gì tôi?” Kha Kiện Hưng xoa xoa bả vai đau nhức của mình, hét lên.
“Âu Dương Hồng Phượng đâu?” Lúc này Ninh Đình Trung nóng lòng hỏi.
Sắc mặt Kha Kiện Hưng thay đổi, anh ta nghiêm mặt, nói: “Tổng giám đốc Âu Dương đã bị khai trừ vì vi phạm quy định của công ty. Hiên tại công ty do tôi tiếp quản.”
Ninh Đình Trung vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng bị Đường Tuấn ngăn lại.
Đường Tuấn ngồi trên ghế sô pha nhìn Kha Kiện Hưng, nói: “Dựa vào bản lĩnh này của anh, mà cũng dám nói sa thải Âu Dương Hồng Phượng. Nói đi, rồi cuộc tập đoàn Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện gì? Sao lại để cho anh đảm nhiệm chức vụ chủ tịch?”
Vốn dĩ Kha Kiện Hưng muốn tìm một lý do qua loa để đánh lừa, nhưng cậu ta chợt thấy tay Đường Tuấn gõ nhẹ lên bàn trà gỗ Sưa, bàn trà lập tức nứt ra, vết nứt giống như màng nhện, trong chốc lát bao phủ cả mặt bàn.
“Cao thủ nội công!” Kha Kiện Hưng thấy vết nứt kinh khủng trên bàn trà, không khỏi thất thanh. Đó là gỗ Sưa đấy, hơn nữa còn được gia công đặc biệt, dùng một con dao sắc bén để rạch một kẽ hở trên mặt bàn còn tốn rất khó, huống hồ là sức người.
Trong lòng Đường Tuấn thầm thốt lên “quả nhiên”, Kha Kiện Hưng này vừa bị anh khống chế ở bên ngoài, nhưng lại không vùng vẫy, hiển nhiên là biết một số việc liên quan đến võ thuật, bằng không cậu ta đã sớm hoảng hốt, lo sợ rồi.
“Bây giờ anh vẫn còn muốn tuỳ tiện kiếm cớ để lừa tôi sao? “Đường Tuấn cười nói.
Sắc mặt Kha Kiện Hưng tái nhợt, một lúc lâu sau cậu ta mới thở dài nói: “Hai vị, nếu tôi nói thật, các anh sẽ tha cho tôi chứ.”
“Mẹ nó. Anh mau nói đi.” Ninh Đình Trung đá lên người Kha Kiện Hưng , đá đến mức cậu ta loạng choạng ngã xuống đất. Lúc này, anh ta đang lo lắng cho sự an nguy của Âu Dương Hồng Phương, nào có tâm trạng để thương lượng điều kiện với Kha Kiện Hưng chứ.
Lúc này, Kha Kiện Hưng mới chậm rãi kể lại mọi chuyện.
“Thực ra, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết nửa tháng trước, có người đột nhiên đến cửa tìm tôi. Trong tay bọn họ nắm bằng chứng tôi biển thủ công quỹ, bọn họ nói rằng chỉ muốn tôi giúp bọn họ làm một số việc, bọn họ không chỉ giúp tôi bù lấp số tiền đó, còn để cho tôi làm chủ tịch của công ty. Đương nhiên tôi không tin, nhưng đối phương cũng giống anh, cũng là một cao thủ nội công. Cho nên…”
“Cho nên anh giúp bọn họ giở trò đánh sập nhà họ Âu Dương?” Đường Tuấn lạnh lùng nói, anh cũng không bất ngờ, với bối cảnh của nhà họ Âu Dương, chỉ có sự nhúng tay của cao thủ nội công mới có thể làm lung lay triệt để nhà họ.
Kha Kiện Hưng lắc đầu, nói: “Tôi nào có bản lĩnh đấy chứ. Bọn họ chỉ bảo tôi dùng danh nghĩa của công ty công bố một số tin tức với giới truyền thông. Các giám đốc cấp cao khác của công ty đều bị bọn họ khống chế, tôi đây cũng rất mơ hồ, ngay cả vì sao bản thân có thể ngồi lên vị trí này cũng không biết.”
“Vậy Âu Dương Hồng Phượng và những người khác của nhà họ Âu Dương đâu?” Đường Tuấn hỏi.
Kha Kiện Hưng nhìn Đường Tuấn, cậu ta lộ ra vẻ do dự, hiển nhiên câu hỏi này khiến cho cậu ta có chút không dám trả lời.