Vào ngày thứ hai, Thanh Liên đã chạy đến thành phố.
Lúc này Đường Tuấn đang tựa vào ghế nằm ở biệt thự số một trong núi Công Xanh, đôi mắt híp lại, nửa khép nửa mở, thưởng thức phong cảnh trên núi, vô cùng nhàn nhã vênh váo.
"Trận chiến ở nhà thuốc, anh không thể đi." Thanh Liên cau mày, nói với Đường Tuấn.
"Ồ. Tại sao?" sắc mặt Đường Tuấn cũng không có thay đổi gì.
Thanh Liên lấy ra một chồng tư liệu, đặt lên trên mặt bàn ở bên cạnh Đường Tuấn, nói:
“Đây là báo cáo, đánh giá sơ bộ thực lực của Ban Cơ, là bản mới nhất mà Nghịch Lân thực hiện. Thực lực của ông ta đã sớm vào Thiên Nhân Cảnh, ở trong Vu Môn, chỉ có môn chủ và vài người có thể chắc chắn thắng được ông ta, tuyệt đối không yếu như vẻ bề ngoài. Anh không phải đối thủ của ông ta, đi sẽ chỉ chịu chết mà thôi.”
Đường Tuấn cười nói:
"Đây lại không hợp ý cô quá còn gì? Nghịch Lân của các cô không phải là luôn ước gì tôi chết quách đi cho rồi à?"
Thanh Liên nghe vậy, không khỏi giận dữ, nói:
"Anh có thể chết, nhưng không thể chết như vậy được. Nếu hôm nay thay đổi lớn đã bắt đầu, giới võ đạo sắp nhiễu loạn, anh là Hậu Thiên Đạo Thể, hơn nữa còn là một phần tử của giới võ đạo, nhất định phải xứng đáng với danh xưng này."
Cô hít sâu một hơi, nói:
"Long Vương nói, tiềm lực của anh so Long thiếu còn lớn hơn nhiều, tương lai có thể nâng lên toàn bộ hưng suy của giới võ đạo, đối kháng lại gia tộc ẩn dật và các tông môn. Nếu như anh chết rồi, ai sẽ làm chuyện này. Chắc anh cũng thấy rồi đó, trình độ của võ giả trong giới võ đạo so với trình độ võ giả của gia tộc ẩn dật, tông môn kém hơn rất nhiều. Ưu thế duy nhất chính là anh đã giết hết đám người Vu Trấn Linh, khiến gia tộc ẩn dật xuất hiện đoạn tầng, chiến lực của thế hệ trẻ tuổi giảm mạnh. Mà chúng ta có anh cùng Long thiếu, tương lai chưa hẳn sẽ không thể đối chọi cùng bọn họ."
"Ban Cơ cũng biết điểm này, cho nên muốn nhân lúc anh còn chưa trưởng thành, giết chết anh trước, dự định tương lai tốt đẹp cho Vu Môn. Vì giới võ đạo, vì tương lai, bây giờ không phải là lúc để anh ra vẻ ta đây. Chỉ cần anh không đến nhà họ Đường, Ban Cơ kiêng kỵ thực lực Nghịch Lân chúng tôi, ông ta cũng không dám động tới anh. Cho nên, trận chiến này anh không thể đi."
"Cô nói xong chưa?" Đường Tuấn không cắt ngang Thanh Liên, mà đợi cô nói hết lời, mới nhàn nhạt mở miệng.
Thanh Liên gật đầu , chờ câu trả lời chắc chắn từ Đường Tuấn.
Cô tin, chỉ cần Đường Tuấn không ngốc, thì chắc phải biết những gì cô nói là đúng. Thiên phú cùng thực lực của Đường Tuấn tất nhiên là rất mạnh, nhưng Ban Cơ còn mạnh hơn, trận chiến này Đường Tuấn chỉ có đường chịu chết. Ngay cả Long Vương cũng nói trận chiến này Đường Tuấn chỉ có ba phần thắng. Cho nên Thanh Liên mới đến đây khuyên Đường Tuấn rời khỏi thành phố, không cần tham gia quyết đấu.
"Vậy cô có thể đi rồi đấy. Không tiễn nhé." Giọng nói Đường Tuấn bình tĩnh, hạ lệnh tiễn khách.
Thanh Liên nhíu mày:
"Vậy trận chiến này anh sẽ tham gia à?"
Đường Tuấn gật đầu:
"Trận chiến này, tôi phải giết Ban Cơ. Máu nhà họ Đường không thể chảy vô ích."