“A La Nạp, nếu cậu cũng muốn tham gia thí luyện, vậy thì cũng có thể chuẩn bị xuất phát. Trong cổ vực Bạch Vũ cảnh giới của mọi người đều sẽ bị áp chế ở cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, thực lực càng cao, thì sức khống chế càng mạnh. Có lẽ đến đó chính là cơ hội để cậu trả lại nối thù hôm nay.” Ánh mắt Vân Anh Thư hơi lóe lên, nói với A La Nạp.
A La Nạp nhìn Đường Tuấn đầy oán hận, nắm tay siết chặt lại. Anh ta chính là Thánh Tử số một của Tu La môn. Ngưng tụ Bát Văn, ngoại trừ Cửu Văn ra thì anh ta chẳng sợ ai hết.
“Chỉ cần tên oắt đó có cảnh giới bằng tôi, tôi nhất định có thể cho anh ta ăn hành một trăm phần trăm.” A La Nạp nói đầy u ám.
Trong mắt anh ta, Đường Tuấn có thể nhẹ nhàng đánh bại ba người cũng là vì dựa vào cảnh giới tương đối cao mà thôi.
“Tôi cũng muốn tham gia.”
Lúc này, Chu Kính và Cổ Minh cũng đứng ra nói.
A La Nạp ngẩn ra: “Mấy người.”
Không phải lúc trước hai người này vẫn không muốn tham gia sao?
Chợt, anh ta đã đoán được nguyên nhân từ trong ánh mắt hai người đó nhìn Đường Tuấn. Thân là Thánh Tử thế lực cấp một mà lại mất mặt như vậy, sao có thể không nghĩ cách đòi lại được, mà trong Cổ vực Bạch Vũ khống chế cảnh giới chính chiến đấu là cơ hội của bọn họ.
“Tuy rằng chờ thêm mấy năm để chúng ta nâng cao cảnh giới, thì tên nhãi này không phải đối thủ của chúng ta. Nhưng chúng ta không có thời gian chờ lâu như vậy.” Đây là suy nghĩ của hai người Chu Kính và Cổ Minh.
“Như vậy cũng tốt, vừa hay chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Cố Quân gật đầu.
Ba người Chu Kính nhìn Đường Tuấn rồi cười khẩy, dáng vẻ như là ăn chắc Đường Tuấn rồi vậy.
“Khống chế thực lực ở cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn, vậy chẳng phải nói là không cách nào khống chế được thực lực của mình của mình sao.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ nhúc nhích.
Đại hội thăng cấp tiếp theo gần như không còn gì để xem, ngẫu nhiên có một hai tông môn thắng liên tiếp mấy trận, xếp hạng tăng lên rất nhiều. Nhưng người giống Đồ Yên Nhi không còn xuất hiện nữa, các tông môn cấp hai trong mười tông môn đầu càng không di chuyển.
Đám người Viêm Kiên nơi nghẹn trong cổ họng, cực kỳ khó chịu, nhưng mà cố tình không có chổ để xả. Lúc trước Đường Tuấn bày ra thực lực đã đủ đạt tới tông chủ cấp một của bọn họ, vốn chẳng phải là đối thủ bọn họ có thể đối đầu.
Còn về hai người Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên thì càng có cảm giác hoảng hốt như đang mơ.
“Nguyên Quân, xem ra chúng ta đều coi thường anh ta.” Dạ Tư Niên thở dài một tiếng, truyền âm nói.
Lộ Nguyên Quân gật đầu, đâu có phải là đơn giản như xem nhẹ.
“Nhất định không thể nói lai lịch của anh ta với người thứ ba. Nếu không tôi và anh sẽ gặp phải tai ương.” Dạ Tư Niên nhắc nhở nói.
Sau khi tiến vào Vạn Đạo Tông, bọn họ cũng biết càng nhiều chuyện trong trời đất.