Vẻ ngoài của người này giống với Đường Tuấn như đúc, đúng là kẻ mà đám người Địch Văn tìm đến để mạo danh thay thế Đường Tuấn.
“Sáng nay có rượu sáng nay say, đây mới là cuộc sống mà con người nên sống.”
Nam thanh niên sảng khoái vô cùng, bật cười ha ha. Anh ta vốn dĩ chỉ là một tên ăn mày mà thôi, không ngờ tới hiện tại không chỉ trở thành một người tu hành cao cao tại thượng, lại còn có có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí mà trước đây dù có nghĩ thôi cũng chưa từng nghĩ tới.
Kẽo kẹt.
Cánh cửa gác mái bị đẩy ra.
Địch Văn, Yên Nhi dẫn theo hai người đến.
Nụ cười tươi rói trên khuôn mặt của nam thanh niên ngay tức khắc trở nên kín đáo lại, thịch một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, nói: “Bái kiến chủ nhân.”
Địch Văn dùng một chân đạp lên trên lưng của nam thanh niên, hài hước nói: “Ngươi đường đường chính là người đỉnh cao nhất trái đất trước đây, dáng vẻ này hình như không tốt đâu.”
Nam thanh niên nịnh nọt nói: “Tất cả những thứ tôi có là do chủ nhân cho, tôi chỉ là con chó trung thành nhất của chú nhân.”
Tuy rằng nam thanh niên cũng có tu vi ở cảnh giới Hợp Thể, nhưng đối với Địch Văn mà nói lại vốn dĩ không dám sinh ra ý nghĩ muốn phản kháng.
Elsa khinh thường nói: “Đây là người đỉnh cao nhất của trái đất trước đây sao?”
Lúc này Địch Văn mới thu chân lại, nói: “Không sai. Tôi còn tưởng là cái người đệ nhất trái đất này sẽ có cốt khí lắm cơ, không nghĩ tới xương cốt lại mềm đến như vậy. Tiểu thư Elsa, cô muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần không giết anh ta là được.”
Elsa hướng ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, xoay người đi ra phía bên ngoài, thấp giọng nói: “Được.”
Đôi lông mày đẹp của Elsa nhướng lên, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo ra ngoài.
Địch Văn và Yên Nhi liếc mắt nhìn nhau, càng không rõ Elsa cùng người đàn ông thần bí kia muốn làm gì?
“Mấy ngày nay ngoan ngoãn đợi ở chỗ này cho tôi, nếu như dám đi ra ngoài lộ mặt cho người khác, tôi sẽ giết anh trước.” Địch Văn lạnh lùng mà nói với nam thanh niên đang quỳ trên mặt đất một câu, sau đó mới đi ra ngoài cùng với Yên Nhi.
Nam thanh niên liên tục gật đầu, không dám có bất cứ suy nghĩ muốn ngỗ ngược nào.
Đường Tuấn và Elsa cũng không dừng lại ở trong dòng dõi Phi Công, chỉ chào hỏi qua với Địch Văn, sau đó trực tiếp rời đi. Điều này làm cho Elsa vốn dĩ còn muốn nói với Địch Văn một hai câu trở nên vô cùng buồn bực.
Sau khi rời khỏi căn cứ địa của dòng dõi Phi Công, Đường Tuấn nói với Elsa: “Cô đi về trước đi, tôi muốn ở một mình một chút.”
Chỉ nói một câu như thế rồi Đường Tuấn biến mất, để lại một mình Elsa buồn bực đứng giữa đường.
Elsa quay đầu lại nhìn thoáng qua căn cứ địa của dòng dõi Phi Công, sau khi bước lên máy bay trực thăng thì cũng rời đi.
“Tới đây tới đây tới đây, làm anh thoải mái một chút.”
Những âm thanh phóng đãng truyền ra từ trong tòa nhà, cùng với đó còn truyền ra âm thanh thở dốc kiều diễm của những người phụ nữ.