Vu Cửu Tiêu chỉ thấy bóng người vụt qua, sau đó gương mặt của anh ta trở nên đau xót.
Hai bên gương mặt, đều xuất hiện dấu bàn tay.
Đường Tuấn lắc lắc tay, liếc Vu Cửu Tiêu, hỏi: “Đã học được chưa?”
Lúc này trong mắt Vu Cửu Tiêu toàn là lửa giận, cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức giận gào lên: “A! A! A! Tao sẽ giết chết mày!.”
Đường Tuấn lại vung tay một lần nữa .
Bốp bốp!
“Vậy sao?” Đường Tuấn nhàn nhạt hỏi.
Mặt của Vu Cửu Tiêu ngày càng sưng lên, gương mặt in dấu bàn tay ngày càng đỏ, như máu vậy.
“Mày đáng chết! Tao là người giỏi nhất Vu Môn, tương lai sẽ đạt đỉnh Hóa Thần, mày lại dám ra tay tát tao. Vu quyền trấn thế!” Vu Cửu Tiêu gầm lên
Anh ta nắm chắt tay tung ra một quyền, một tiếng “Ầm!” vang lên, muốn một chiêu này giết chết Đường Tuấn.
Trong căn phòng như gió bão, sấm sét xảy ra.
Ai cũng có thể nhìn ra được một chiêu này có thể rung động trời đất, quả nhiên là chiêu át chủ bài của Vu Cửu Tiêu!
Chu Nhã Ca nhìn về phía Lạc Tâm Xuyên, nói: “Lạc điện hạ...”
Lạc Tâm Xuyên gật đầu nói: “Tôi đã đồng ý với cô rồi, sao nuốt lời được.”
Nói xong, anh ta hét lớn với Vu Cửu Tiêu: “ Cửu Tiêu, đánh anh ta bị thương thôi, đừng giết.”
Sau đó, anh ta quay lại nhìn Chu Nhã Ca, nói: “Tôi đã nói với cậu ta rồi. Nhưng Vu Cửu Tiêu có nghe theo hay không, tôi cũng không chắc chắn.”
Sắc mặt của Chu Nhã Ca trở nên trắng bệch, hóa ra Lạc Tâm Xuyên ngay từ đầu đã chêu đùa mình.
“Tôi chêu đùa cô đấy, cô định làm gì? Vu quyền này là bí mật không ai biết của Vu Môn. Nó vô cùng mạnh mẽ, Đường Tuần chắc chắn sẽ chết.” Lạc Tâm Xuyên hừ lạnh một tiếng, trong lòng đắc ý.
Lúc này, nắm đấm của Vu Cửu Tiêu lao vào giữa mặt của Đường Tuấn.
Bốp bốp!
Đường Tuấn lại tát cho Vu Cửu Tiêu thêm hai cái nữa.
Người khác nhìn vào đều cảm thấy hai cái tát bây giờ và khi nãy không có khác nhau. Nhưng Vu Cửu Tiêu lại cảm giác nội tạng trong cơ thể bị va chạm mãnh liệt, một tiếng “Uỳnh!” vang lên, pháp lực tán loạn.
Anh ta đã không còn cách nào sử dùng tiếp Vu quyền.
Bốp bốp bốp!
Đường Tuấn lại tát thêm mấy cái.
“Bây giờ thì sao?” Đường Tuấn lại hỏi.
Phụt! Vu Cửu Tiêu phun ra một ngụm máu lớn, kiệt sức ngã xuống mặt đất. Môi anh ta run rẩy, không nói được câu nào hoàn chỉnh: “Mày...mày...”
Một phần là bị lời nói của Đường Tuấn làm cho tức giận, một phần khác là vì bên trong cơ thể anh ta bị thương.
Long Vương và Chu Phàm thấy vậy vô cùng ngạc nhiên.
Đã xảy ra chuyện gì?