Tanabe Yaro cầm lấy kiếm Thiên Vân, thân kiếm kêu lên một tiếng vang tram đục như hô ứng với khí tức trên người ông ta.
"Có thanh kiếm này trong tay thì tôi chắc đến chín phần mười sẽ giết được cậu ta." Tanabe Yaro cười ha ha, trong mắt dấy lên chiến ý hừng hực.
Kitagawa Keiko nghiêm nghị nói: "Xin nhờ quý ngài Tanabe.”
Rời khỏi đạo tràng Sato, Đường Tuấn chuẩn bị đi tới hồ Okutama. Hồ Okutama là một hồ nhân tạo mà Nhật Bản đã bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng, nằm ở vùng ngoại ô, được coi là một điểm thu hút khách du lịch.
Bọn họ lựa chọn ở hồ Okutama, là bởi vì nơi đó cách võ đường của Tanabe Yaro rất gần, một lí do nữa là trận chiến thành danh của Tanabe Yaro cũng diễn ra ở đó, có thể nói hồ Okutama là nơi may mắn của ông ta.
"Ông đã đi theo tôi suốt quãng đường rồi, cũng nên xuất hiện đi chứ." Đường Tuấn bỗng nhiên dừng bước và cất giọng bình thản.
Bốn phía vốn không có một bóng người, nhưng sau khi anh ta nói xong câu đó lại có một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Không hổ là người có thể dùng một ngón tay giết chết Ichiro Oku và Kiyoshi Miyano, cậu có thể phát hiện thủ đoạn ẩn dấu của tôi ư, bất ngờ đấy.”
Có một bóng người chợt lóe qua, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện trước mặt Đường Tuấn.
"Ông là người Việt Nam?" Đường Tuấn nhìn người đàn ông trước mắt, nhíu mày.
Người đàn ông gật đầu: "Tôi tên là Chung Nam, là người liên lạc của Nghịch Luân ở Nhật Bản.”
"Người liên lạc của Nghịch Luân." Đường Tuấn khá ngạc nhiên, tu vi của người đàn ông tên Chung Nam này đã đạt tới cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ, giữa hai đầu mày mơ hồ lóe lên ánh vàng kim, ít nhất cũng phải là kim đan cấp một. Nếu xét riêng về thực lực, e rằng ông ta còn mạnh hơn cả Long Vương, nhưng nhân vật bậc này mà là một người liên lạc tại Nhật Bản thôi.
"Ông tìm tôi có chuyện gì?" Đường Tuấn hỏi.
Chung Nam nói: "Tôi hy vọng cậu có thể từ bỏ lần khiêu chiến này. Tôi sẽ sắp xếp một con đường bí mật để đưa cậu về nước.”
"Tại sao?" Đường Tuấn nói.
Chung Nam khẽ nhíu mày, lời nói có vẻ không vui: "Bởi vì cậu không thể đánh bại Tanabe Yaro. Cậu đừng tưởng rằng mình dùng một ngón tay giết chết Ichiro Oku và Kiyoshi Miyano có nghĩ là bản thân rất mạnh, ở trong mắt Tanabe Yaro, hai người này chỉ có thể xem như lớp con cháu thôi.”
Ông ta nhìn Đường Tuấn bằng con mắt đầy châm chọc, nói: “Hơn nữa cậu có thể dùng một ngón tay giết chết hai người này, nguyên nhân lớn nhất là do hai người đó không rõ thực lực của cậu, nói trắng ra, chính là chó ngáp phải ruồi. Tôi nói đúng chứ.”
Đường Tuấn cảm thấy khá buồn cười.
Anh đã đạt đến cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, ngưng tụ được Nguyên Đan siêu phẩm, giết chết hai kẻ tu hành đến Nguyên Đan trung kỳ dễ như giết một con kiến. Thế mà trong mắt Chung Nam tất cả lại chỉ nhờ một chữ ăn may?
"Ồ. Vậy thì sao?” Đường Tuấn không giải thích.
Chung Nam nghe vậy liền lộ ra biểu cảm đắc ý vì đúng như dự đoán. Ông ta tức giận trừng mắt nhìn Đường Tuấn: "Cậu không hề biết sự đáng sợ của Tanabe Yaro, thực lực của người này, cho dù là mười người như cậu hợp sức cũng không phải là đối thủ của ông ta. Cậu nghĩ mình có thể may mắn mãi được hay sao?”
"Huống chi cậu có biết vì sao nhà Kitagawa phải kéo dài trận đấu thêm một ngày không?"
"Chỉ bởi vì Nhật Bản muốn để Tanabe Yaro có thể nâng cao khả năng tiêu diệt được cậu lên đến trăm phần trăm, thậm chí sẽ vận dụng ba thần khí trấn quốc của Nhật Bản."