“Xin lỗi?” Sắc mặt của đám người Trần Thiên Dương đều biến đổi, muốn để cho Hư Cửu Huyền xin lỗi Đường Tuấn trước mặt bọn họ, chỉ sợ là còn khó chịu hơn so với giết quách ông ta cho rồi.
Ai biết được, Đường Tuấn vừa mới nói xong, Hư Cửu Huyền đã dùng hết sức lực của bản thân, nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Ngài Đường, tôi xin lỗi ngài.”
Thế này, tất cả mọi người đều ngây dại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hư Cửu Huyền, không nghĩ được vì sao ông ta lại thỏa hiệp nhanh như vậy.
Để cho tông sư cúi đầu chắc chắn là khó khăn hơn gấp mấy lần giết một vị tông sư.
“Hừ! Mặt mũi còn quan trọng hơn tính mạng sao. Không nghĩ tới Đằng Vũ Vân vậy mà lại mở lại huyết trì, ông đây vất vả lắm mới có thể gặp gỡ được cơ hội trời ban như thế, sao có thể dễ dàng buông tha được. Đợi đến lúc tôi dựa vào huyết trì tấn chức lên Thần Hải, đến lúc đó lại chém sạch lũ các người rồi giá họa cho dân tộc Mèo, đến lúc đó tất cả đều trở thành kẻ thua cuộc, ai còn biết được những chuyện này.” Hư Cửu Huyền cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ âm hiểm.
Nhà họ Hư nằm ở phía Tây Nam, cách dân tộc Mèo rất gần, từ lâu đã nghe được một ít thứ liên quan đến huyết trì và bí thuật của dân tộc Mèo. Vào lúc nghe được huyết trì lại mở ra, trong lòng ông ta đã tính toán qua một lượt.
“Đường Tuấn, đủ rồi nhỉ!” Triệu Tuấn Phong lạnh lùng nói.
“Hừ!” Đường Tuấn tiện tay ném Hư Cửu Huyền ra ngoài.
Hư Cửu Huyền gấp gáp hít thở từng ngụm từng ngụm, có cảm giác sống sót sau tai nạn, vẻ oán độc giấu thật sâu trong đáy mắt.
Chờ đến lúc Hư Cửu Huyền bình ổn lại, không khí nghiêm trọng mới từ từ hòa hoãn lại chút ít.
“Được rồi, huyết trì đã mở, thời gian cấp bách, chúng ta phải nhanh chóng chạy nhanh tới dân tộc Mèo. Nơi này cách tổ địa của dân tộc Mèo không xa, trước khi hừng đông tới chúng ta có thể chạy tới nơi được.” Huyền Long Tử lên tiếng nói.
Lúc còn trẻ ông ta đã từng thám hiểm ở dân tộc Mèo rồi, cho nên cũng gọi là có chút quen thuộc với dân tộc Mèo.
Mọi người khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu lên đường.
“Đường Tuấn, thực lực của anh sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?” Trên đường đi, Mục Phương đi tới bên cạnh Đường Tuấn, hỏi.
Đường Tuấn nói: “Lúc trước tôi tới Dược Y Cốc một chuyến, gặp được chút may mắn.”
“Tới Dược Y Cốc? Hay là anh ta thực sự đã giết Từ Phong. Nhưng mà chuyện này không thể nào xảy ra được, thực lực của Từ Phong cũng không kém hơn thực lực của sư thúc Huyền Long Tử bao nhiêu cả, sao Đường Tuấn có thể giết Từ Phong được?” Trong lòng Mục Phương suy đoán.
Sau mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng trời cũng sáng. Mấy người cũng đi ra khỏi khu rừng già đầy nguy hiểm này. Gió lạnh sáng sớm thổi qua làm giảm bớt đi tinh thần mệt mỏi trên người bọn họ.
“Cuối cùng cũng tới chỗ dân tộc Mèo rồi.” Huyền Long Tử đứng phía trước mọi người, nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp cách đó không xa, thấp thoáng trong đó còn có những kiến trúc cổ kính xen lẫn vào, cảm thán nói.
Từng gian nhà được dựng bằng cây trúc tòa thành phòng ở nằm giữa sông núi, người dân tộc Mèo ăn mặc trang phục kỳ dị đứng trên đỉnh nhà cao cao, trong tay bọn họ hoặc là nắm chắc cung tiễn tự chế, hoặc là vũ khí bằng sắt. Dân tộc Mèo tuy là không có dao du với người ngoài nhưng bởi vì liên quan đến vị trí địa lý, con đường tu hành võ đạo của bọn họ càng nguyên thủy hơn, đồng thời cũng càng mạnh mẽ hơn.
Trong tầm mắt có thể nhìn được, bọn họ đã thấy bốn năm chục vị người dân tộc Mèo. Những người dân tộc Mèo đó mỗi người đều là cao thủ nội công. Trong đó Nội Kình Điên Phong có không dưới mười vị. Hơn nữa mấy người này còn cảm nhận được chân khí của những người có Cảnh giới Chân Khí trong số đó nữa.