Chu Tiêu Ân thực ra muốn học thượng cổ luyện khí, trực tiếp vượt qua Cực Cảnh để đạt được Nguyên Đan. Người như thế cho dù ở thời luyện khí được xem như thiên tài .
"Hạ trùng không thể ngữ băng. Nói chuyện với những kẻ yếu như các cậu cũng vô dụng. Trong Băng Tuyết Quốc Độ, người duy nhất có thể là đối thủ của tôi chỉ có ba người Yêu Vũ Cơ, Huyền Linh cùng Thạch ma nữ." Chu Tiêu Ân nói với Đường Tuấn: "Cậu hẳn là mới được cử đến. Không nghĩ tới cậu lại đi theo phế vật phế vật Ô Đạo Nhân này, tôi vừa vặn thiếu một người hầu, cậu đi theo tôi đi."
Ô Đạo Nhân biến sắc, nhưng không nói lời nào nhắc nhở. Ông rất muốn nhìn xem cảnh Đường Tuấn và Chu Tiêu đánh nhau, ông ta đứng ngoài quan sát là được.
Đúng lúc này, sâu trong vết nứt bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt. Còn có một tiếng khẽ kêu: "Huyền Linh lão quỷ, ông muốn chết."
"Thạch ma nữ, cô đã bị thương nặng, căn bản không phải đối thủ của tôi. Cùng với cô gái kia làm gái ấm giường cho tôi đi." Một giọng nói âm trầm vang lên.
Chu Tiêu n biến sắc, hóa thành một thanh kiếm bay về phía sâu trong động băng, thanh âm xa xa truyền đến: "Cho ông thời gian suy nghĩ một chút. Huyền Linh với Thạch ma nữ chiến đấu, tôi vừa vặn nhân cơ hội đánh bại hai người bọn họ, kết quả là thành tựu của tôi."
"Hừ. Chu Tiêu Ân thật ngông cuồng ." Ô Đạo Nhân trầm giọng nói.
Đường Tuấn có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Ô Đạo Nhân, nói: "Thu hồi tâm tư của ông đi, nếu không tôi không ngại giết ông đầu tiên."
Ô Đạo Nhân rùng mình, vội vàng gật đầu.
"Đi thôi."
Đường Tuấn cũng bay đến chỗ sâu trong động băng, anh đang điên cuồng mà hấp thu hàn khí, khôi phục từng chút một.
Khi Đường Tuấn với Ô Đạo Nhân đuổi tới vực sâu của động băng, ở trước mắt bọn họ, ba thân ảnh đang chiến đấu cùng nhau, trong đó còn có Chu Tiêu Ân. Hai người còn lại, một là cô gái mặc quần áo đen và tóc đen, còn lại là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tái nhợt, giống như một thây ma.
Ở bên cạnh, còn có mấy người đang vây xem, vẻ mặt như hổ rình mồi.
"Người đàn ông giống cương thi chính là Huyền Linh, người phụ nữ kia là Thạch ma nữ." Ô Đạo Nhân nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc. Huyền Linh với Thạch ma nữ tu vi đều là Bán Nguyên Đan, nhưng Thạch ma nữ vốn dĩ bị thương nên bị Huyền Linh đánh trúng.
Mà Chu Tiêu Ân sử dụng phương pháp đánh du kích, tấn công hai bên. Kiếm pháp lẫn tu vi ông ta vô cùng lợi hại, kiếm khí bổ xuống như sông dài, tràn đầy bầu trời. Thạch ma nữ cùng Huyền Linh tuy rằng có cảnh giới cao hơn nhưng vẫn phải thận trọng.
"Kiếm pháp mà Chu Tiêu Ân luyện có tên là hoàng hà đông lưu, nghe nói lúc ông ta ở Băng Tuyết Quốc Độ vô ý học được, ông ta cũng là dựa vào hoàng hà đông lưu mới có thể vượt biên mà chiến đấu. Loại luyện công này có thể so sánh với phương pháp luyện khí ở thượng cổ." Ô Đạo Nhân từ từ nói. Trong giọng nói mang theo một chút hâm mộ.
"Ồ. Băng Tuyết Quốc Độ còn có loại may mắn gặp phải này sao?" Vẻ mặt Đường Tuấn khẽ biến.
"Đương nhiên. Những người bị giam cầm trong Băng Tuyết Quốc Độ sau khi chết đi sẽ ít nhiều để lại một thứ gì đó, có bí tịch có công pháp, mấy thứ này thế hệ sau có được, khi họ chết đi sẽ để lại, hình thành một vòng tuần hoàn. Chao ôi, có thực lực mà không thoát ra được thì có ích gì đâu?" Ô Đạo Nhân phiền muộn nói.
Đúng lúc này, giữa sân cuối cùng đã xảy ra biến hóa. Chu Tiêu Ân cùng Huyền Linh đồng thời liên thủ ra tay với Thạch ma nữ, Thạch ma nữ lập tức có chút chống đỡ hết nổi. Kiếm khí Chu Tiêu Ân xé toạc quần áo cô ta, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng hút mắt người nhìn.