“Yên Nhân thí chủ nói rất đúng, cãi nhau ầm ĩ làm gì, yên ổn hài hòa là điều tốt mà.”
Đúng lúc này, từ trong đám người lại truyền tới hai giọng nói khác.
Giọng nói vừa dứt thì hai bóng người đã dừng ở trước nhà hàng Trích Tiên. Trong đó có một người mặc váy dài màu trắng bồng bềnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời mà khí chất cũng thoát tục như tiên nữ cung Hằng Nga vậy. Còn một người khác thì đầu trọc mặc bộ quần áo màu vàng đặc trưng của hòa thượng, trên tay cầm một cây quyền trượng đen nhánh, tay còn lại lại cầm một cái chân trí, theo mùi thịt thoang thoảng truyền đến, anh ta còn đưa tay lên cắn một miếng…
“Nguyệt Cốc Nguyệt Yên Nhân, hòa thượng luôn mang theo rượu thịt Vô Niên Tử.” Có người nhận ra hai người họ nhịn không được hô lên.
Sau khi Nguyệt Yên Nhân và Vô Niên Từ đến, bốn người đang đánh nhau đã dừng tay, tách ra ngay lập tức, nhưng vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt phòng bị. Nhìn vào một loạt động tác và biểu cảm quen thuộc kia, xem ra chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra.
“Hôm nay chúng ta không đến đây để đánh nhau.” Viêm Kiên đứng trước đầu cầu thang nhìn xuống mấy người bọn họ, trầm giọng nói.
“Hừ.” Dạ Uyên của Hắc Đế Tông hừ lạnh một tiếng, thả người lướt qua, nháy mắt sau đã xuất hiện trên tầng tám rồi. Mặc dù ở trong thành Long An không thể tùy tiện phi thân như này nhưng lại không có hạn chế gì về nhục thân cả.
Mấy người còn lại nhìn nhau cũng nhao nhao đi lên lầu, chỉ để một người vây xem quanh nhà hàng Trích Tiên than thở không ngừng, cái thành Long An này lớn như vậy nhưng cao thủ cấp thánh tử cũng không phổ biến.
Giờ phút này chiếc bàn bát tiên kia đã đến đủ quân số. Tám người cấp thánh tử chia nhau ra mỗi người một vị trí, địa vị ngang nhau. Tám người lúc này nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người ở đây, làm mọi người không tự giác được mà hạ thấp âm thanh, đến cả một chút hô hấp cũng khó khăn.
Bỗng nhiên Đông Hy Nhiên của Lưu Ly Tông bật cười khanh khách, tay nhỏ che lấy bờ môi nói: “Thế lực cấp hai cũng có đến gần một nghìn người, không nghĩ tới cũng chỉ có tám người chúng ta là cao thủ cấp thánh tử.”
“Cao thủ cấp thánh tử cũng không phải rau cải trắng ngoài trợ, làm sao có thể xuất hiện nhiều được. Không những phải có thiên phú tu luyện mà còn cần phải có đủ tài nguyên, có ý chí kiên định vượt qua các loại cửa ải sống chết. Mỗi một Thần Văn đều mang đến nguy hiểm trí mạng, tám người chúng ta đạt tới cảnh giới bây giờ cũng phải trải qua không ít nguy hiểm và tôi luyện. Cũng chính vì những điều này nên chúng ta mới có thể vượt qua những người khác trong cùng thế hệ này.”
Sở Nguyên của Cự Kiếm Môn chống thanh kiếm của mình, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua tất cả mọi người trên tầng.
“Câu nói này rất đúng, nên uống một chén.” Vô Niên Từ cười “ha ha” một tiếng, giơ bình rượu lên uống “ực” một ngụm rượu xuống.
“Tên hòa thượng này, đến rượu với thịt cũng không kỵ.”
“Viêm Kiên, tự nhiên cậu gọi chúng tôi tới đây là có chuyện gì vậy?” Nguyệt Yên Nhân cũng uống một ngụm Túy Tiên, nhẹ giọng hỏi.
Viêm Kiên vuốt vuốt chén rượu, trên mặt mang chút ý cười thần bí, nói: “Vừa rồi cô nói thế lực cấp hai chỉ có tám người chúng ta là cao thủ cấp thánh tử, chuyện này tôi không đồng ý.”
Sở Nguyên cau mày nói: “Nếu như cái anh nói chưa được chứng thực thì cũng không cần phải nói nữa đâu. Mấy ngày trước trên đường tới đây tôi có gặp phải trên núi cổ của Thiên Tiễn Môn, người kia được người ta đồn có thể ngưng tụ ra bảy văn, nhưng trên thực tế chỉ có thể ngưng tụ ra sáu văn mà thôi.”
“Làm sao anh biết?” Dạ Uyên hỏi.
Sở Nguyên vỗ nhẹ thanh kiếm, lạnh lùng nói: “Bởi vì người kia đã trở thành vong hồn dưới kiếm của tôi, chưa đến mười chiêu anh ta đã chết.”
Nói xong, Sở Nguyên lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, bất mãn nói: “Mấy người đừng có nghe tin đồn bậy, người có bản lĩnh thực sự đúng là chỉ tính trên đầu ngón tay.”