Đây là một chưởng ảnh màu lục lam giống như màu bầu trời.
Ánh mắt Lạc Thịnh đầy vẻ khinh thường, thậm chí cậu ta còn không thèm thay đổi chiêu thức.
“Rừ!” Một tiếng hét trầm thấp vang lên từ miệng Long Vương, hai tay ông ta xé nát bầu trời xanh, đấm về phía Lạc Thịnh một cái. Tuy nhiên ông ta cũng đã phải trả giá không ít, máu từ khóe miệng chảy ra. Rõ ràng việc xé toạc bầu trời xanh là điều không dễ dàng.
“Không tồi, khiến cho tôi phải động đến nắm đấm thứ hai.” Ánh mắt Lạc Thịnh đầy lạnh nhạt, nắm đấm của Long Vương suýt nữa đã đánh vào đầu cậu ta, ấy vậy mà cậu ta vẫn còn ca tụng đối phương.
“Phá Phong!” Lạc Thịnh bình tĩnh nhổ ra hai chữ.
Cậu ta lại một lần nữa lấy nắm đấm ra, nắm đấm lần này vô cùng nhanh và hung bạo, luyện gió thành thép, sắc hơn cả dao.
“Bốp!”
Đồng tử hai mắt Long Vương co rút lại, chỉ vừa kịp thu tay, hai tay đan vào nhanh để phòng ngự.
“Xùy!”
Bàn tay của Lạc Thịnh hạ xuống, thậm chí cậu ta còn cắt da thịt cánh tay của Long Vương, để lộ ra xương máu bên trong. Tuy biết rằng tu vi của Long Vương đã đạt đến độ cực cảnh, khí chất ngang tàng có thể so sánh với một cỗ xe tăng, nhưng bây giờ ông ta đã bị Lạc Thịnh cắt rời cánh tay.
Thật không hổ danh là truyền nhân của núi Chứa Chan, chỉ với hai đấm đã đánh bại Long Vương.
Long Vương rút lui, hai cánh tay buông thõng xuống, máu chảy dọc theo cánh tay rơi xuống đất. Ông ta thở hổn hển, điều chỉnh lại hơi thở và chân nguyên trong cơ thể mình. Chỉ với hai nắm đấm, Lạc Thịnh đã khiến cho ông ta bị trọng thương.
“Không tệ. Ông có thể đỡ được hai nắm đấm của tôi, ông cũng có thể ngẩng cao đầu tự kiêu rồi đấy.” Vẻ mặt của Lạc Thịnh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, dường như tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên đối với cậu ta: “Có thể tu luyện đến cảnh giới này quả thực xứng đáng là một nhân tài. Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay tôi không có thời gian để chơi đùa với ông.”
Lạc Thịnh từ từ bước xuống, tiến gần đến Long Vương.
Biểu cảm của Long Vương vô cùng căng thẳng, không quan tâm đến vết thương của mình, khí thế bốc lên mạnh mẽ. Ông ta đã chuẩn bị chiến đấu một trận sống chết. Người của Nghịch Luân, thà chết đứng còn hơn sống ngồi. Đây là tinh thần và sức mạnh của Nghịch Luân.
“Đủ rồi.” Ngay sau đó, một giọng nói vang lên trong không gian.
Bước chân của Lạc Thịnh đột nhiên dừng lại trên không trung, cậu ta quay đầu lại.
Đường Tuấn đã tỉnh lại, anh mở mắt ra, đồng thời anh cũng nhìn cậu ta. Ngọc trụ vẫn lơ lửng giữa ấn đường của anh, nhưng anh không cảm thấy bạo động nữa, thay vào đó là bộ dạng vô cùng bình yên và đang nuôi dưỡng tinh thần.
Lạc Thịnh đột nhiên mỉm cười, đưa tay về phía Đường Tuấn: “Đưa đây cho tôi!”
Lạc Thịnh đưa tay ra, cười nói: “Đưa Phục Ma Ngọc Trụ cho tôi.”
“Phục Ma Ngọc Trụ?” Long Vương vừa nghe thấy cái tên này, đồng tử liền lóe lên một tia sáng lấp lánh, lẩm bẩm: “Thật sự tồn tại thứ này sao?”
“Lại là Phục Ma Ngọc Trụ!” Ba A Đốp ngạc nhiên, giọng nói run run.
“Anh Ba A Đốp, Phục Ma Ngọc Trụ là gì vậy?” A Bơ Nhung hỏi một cách khó hiểu khi thấy biểu hiện ngạc nhiên của Ba A Đốp và Long Vương.