Bóng người kia chợt đấm ra một quyền và giao thủ với Phó Cường. Cánh tay của anh ấy giống như cành cây, trông hơi gầy. Hoàn toàn không thể so sánh với cánh tay cường tráng như đùi phụ nữ của Phó Cường nhưng khi hai người họ đánh nhau, Phó Cường trực tiếp bị đánh ngất và ngã xuống bãi cỏ trong sân, khóe miệng khẽ chảy máu!
Một đạo liền thành công, thắng bại lập tức phân cao thấp!
Mọi người ở đây lúc này mới thấy rõ bộ dạng của người đang tới.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi, nước da vàng, da mặt có chút chảy xệ, xương trên khuôn mặt nổi rõ. Dáng người thấp bé như thể sẽ gục xuống khi bị gió thổi, bộ râu ngắn màu xám, khiến người ta có cảm giác như một ông già khốn khổ.
Ai có thể nghĩ rằng một ông già như vậy sẽ đánh bại Phó Cường chỉ với một quyền?
“Sơn Bá!” Phó Cường và Thành Đại Hải đồng thời hô lên khi nhìn thấy người này.
Người này thật ra là Sơn Bá, vệ sĩ bên cạnh ông chủ của tập đoàn Long Đức mà bọn họ nói trên xe lúc trước!
“Đây là chuyện của tập đoàn Thành thị chúng tôi, từ khi nào đến lượt tập đoàn Long Đức can thiệp?” Thành Đại Hải cau mày nhìn Sơn Bá trầm giọng nói.
Sơn Bá lắc lắc tay và nói với vẻ chế giễu: "Có vẻ như ông chủ Thành vẫn chưa hiểu chuyện. Hiện tại Thành thị và Long Đức chúng tôi đã buộc chung một chỗ. Ông chủ của chúng tôi biết có một cao thủ bên cạnh cậu vì vậy đã đặc biệt yêu cầu tôi tới tiễn các cậu một đoạn đường! "
Đôi mắt híp của ông ta đột nhiên nhìn về phía Thành La Vân và Trình Vân Thiên, thân thể mềm mại uyển chuyển bắn ra những ánh mắt sắc lạnh, mỉm cười liếm môi nói: "Không nghĩ tới ông chủ Thành lần này lại mang thêm một cô nàng trở về xem ra chuyến đi này của lão già ta cũng không quá vô ích. "
Phú Cường thầm nghĩ trong lòng, Sơn Bá này tuy lớn tuổi nhưng lại rất mê gái đẹp. Lúc trước có thể bị Tập đoàn Long Đức thu mua nguyên nhân chính cũng là vì thế. Trong khoảng thời gian ở thành phố Hải Phòng, hầu như thỉnh thoảng có trường hợp các cô gái trẻ xinh đẹp biến mất được đưa tin trên mặt báo nhưng không tìm thấy bằng chứng nào, cuối cùng họ không còn cách nào khác ngoài việc dừng điều tra.
“Trình tiểu thư không biết có phải là đối thủ của Sơn Bá hay không, nếu không sợ là sẽ gặp phải tai họa.” Phú Cường thầm nói trong lòng.
Thành La Vân cay đắng liếc nhìn Sơn Bá, tiến lại gần Đường Tuấn. Mặc dù đang luyện Taekwondo nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái, lúc này không khỏi có chút sợ hãi, cô ấy tiếp cận Đường Tuấn trong vô thức, như thể cô ấy có thể yên tâm hơn khi ở cạnh anh.
Ai biết Sơn Bá nhìn thấy cảnh này ngược lại khẽ cười một tiếng, khinh thường nhìn Đường Tuấn rồi nói: "Dựa vào tiểu tử này cũng vô dụng, nếu không cô có thể hầu hạ lão tử mấy đêm, nói không chừng ta sẽ tha cho một mạng, thấy thế nào? "
Phó Cường không khỏi lắc đầu, thầm nói: "Đến lúc nào rồi, người đàn ông này thật sự cho rằng Đường Tuấn không thể bảo vệ cô ấy?."
“Nếu ngươi quỳ xuống tự vả vào miệng mình một trăm cái, ta có thể cân nhắc cho ngươi một con đường sống.” Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Sơn Bá sửng sốt một chút sau đó nhìn Đường Tuấn đang nói chuyện như nhìn một tên ngốc, nói: "Để ta quỳ xuống tự vả miệng? Cậu cho rằng mình là cao thủ ư."
Tu vi của ông ta đã đạt đến đỉnh phong của nội kình cho nên mới có thể một quyền đả thương Phó Cường. Loại thực lực này đủ để tung hoành khắp Hải Phòng này, sao có thể để Đường Tuấn ở trong mắt.