Đường Tuấn không tranh cãi, anh chỉ thẳng vào điểm giữa hai lông mày của Lã Kiến Trung. Một luồng khí tức nhàn nhạt tuôn ra từ đầu ngón tay, một cỗ chân khí mang theo chút lạnh lẽo thấm vào giữa hai đầu lông mày, sau đó khuếch tán ra toàn thân Lã Kiến Trung.
Một ngón tay có thể phân chia Âm Dương, cũng có thể quyết định sinh tử. Đường Tuấn đã dùng công pháp để dung hợp những tri thức về thuốc Nam của mình hòa vào chiêu Phân m Dương này.
Lã Kiến Trung càng thấy khiếp sợ, vết thương mà ông ta tưởng rằng vĩnh viễn cũng sẽ không có cách nào khỏi lại được chữa trị nhanh chóng, từ thân thể tỏa ra sức sống!
"Chuyện, chuyện này." Thân thể Lã Kiến Trung run rẩy, ông ta thật sự quá kích động.
Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện ra một điều khiến bản thân còn khiếp sợ hơn.
Lúc này, Đường Tuấn mở rộng thức hải. Lã Kiến Trung có thể cảm nhận được tinh thần lực mênh mông và mạnh mẽ của anh giống như một mặt biển rộng mênh mông. Thậm chí không kém hơn tinh thần lực mà ông ta đã tích góp hơn nửa cuộc đời, thứ ông ta vẫn luôn lấy làm tự hào.
Điều thực sự khiến Lã Kiến Trung khiếp sợ chính là một chút hào quang sâu trong tinh thần của Đường Tuấn, chút hào quang kia trong thức hải tinh thần khổng lồ có thể nói là không đáng kể. Nhưng thứ nằm trong ánh hào quang này lại là Thuần Dương chi lực chân chính, tựa như ánh lửa có thể đốt cháy tất cả mọi thứ!
"Hạt giống Thuần Dương! Cậu có thể tu luyện ra hạt giống Thuần Dương!" Lã Kiến Trung hét lên thất thanh, không còn sự thong dong bình tĩnh của đại sư thuật pháp số một đảo Phú Quốc nữa.
“Hạt giống Thuần Dương là cái gì?” Tào Thanh Vân ngơ ngác như đang ở trong mộng.
Thân thể mềm mại của Lã Thanh run rẩy, cô ta lẩm bẩm: "Anh ta luyện ra hạt giống Thuần Dương, vậy chẳng phải tương đương với việc anh ta chỉ cách tiên nhân trong truyền thuyết có một bước thôi sao?”
Từ nhỏ cô ta đã được nghe rất nhiều, cũng biết rất nhiều bí mật của giới thuật pháp. Muốn bước đến cảnh giới Tiên Nhân, trước tiên phải ngưng tụ được ánh sáng Thuần Dương trong thức hải tinh thần, còn gọi là hạt giống Thuần Dương. Chỉ cần ngưng tụ ra hạt giống Thuần Dương thì việc đạt tới vị trí Tiên Nhân chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên bước này cũng là bước khó khăn nhất, còn khó hơn gấp mười gấp trăm lần việc tu luyện đến đại chân nhân Cực Cảnh thành công. Cứ nhìn Lã Kiến Trung thì biết, ông ta đã trở thành đại sư thuật pháp số một đảo Phú Quốc mười mấy năm, có được vô số tài nguyên nhưng cũng không thể ngưng tụ ra hạt giống Thuần Dương.
Sự giác ngộ, tài nguyên, may mắn, thiếu một thứ cũng không thể thành công.
"Anh ta đã đạt tới bước này sao? Cho dù mình có cực khổ tu luyện thêm một trăm năm thì cũng không thể trở thành đối thủ ngang tầm với anh ta.” Lúc trước Lã Thanh còn có ý nghĩ khác, vào giờ khắc này những suy nghĩ đó của cô đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Đối địch với một người sắp trở thành tiên, cô chán sống sao?
"Tiên, anh Đường muốn thành tiên sao?" Tào Thanh Vân che miệng, trong đôi mắt xinh đẹp khó nén vẻ khiếp sợ.
"Họ Lã tôi tâm phục khẩu phục." Sau khi Đường Tuấn thu hồi ngón tay, Lã Kiến Trung lập tức thở dài. Vết thương của ông ta đã khỏi hẳn, nhưng cuối cùng lại không còn sinh ra ý định đấu với Đường Tuấn nữa.
"Trừ khi tôi cũng ngưng tụ ra hạt giống Thuần Dương, bằng không tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu." Tự bản thân Lã Kiến Trung rất rõ ràng thực lực của chính mình.
"Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Thất Tinh Pháp Trận của nhà họ Đường tôi là do ai bố trí rồi chứ.” Đường Tuấn thở ra một hơi, nét mặt có vẻ uể oải.