Bọn họ đứng ở vị trí thật cao giảng đạo bắt chẹt Đường Tuấn.
Địch tiểu công gia và Yên Nhi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lần nữa nở nụ cười xán lạ, chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Tuấn.
Địch tiểu công gia vỗ vai Đường Tuấn nói: “Nếu như anh cảm kích ân tình của tôi thì hãy thả những người này ra.”
Răng rắc.
Tay của Địch tiểu công gia trực tiếp bị Đường Tuấn bẻ gãy.
Đường Tuấn nhìn vẻ mặt dữ tợn lộ ra ánh mắt khó tin của Địch tiểu công gia, giọng nói anh cực kỳ lạnh lẽo: “Tôi để anh chạm vào tôi sao?”
Địch Văn trợn tròn mắt, gào lên đau đớn: “Anh dám.”
Yên Nhi khẽ nói: “Còn không buông tiểu công gia ra.”
Cô ta tát một phát về Đường Tuấn.
Đường Tuấn vung tay lên, vỗ bay Yên Nhi ra ngoài, đánh vào trong lòng núi, lạnh lùng nói: “Đã dám tính toán tôi mà còn muốn nguyên vẹn trở ra, các người cảm thấy có thể sao?”
Tuy rằng Yên Nhi đáng vào trên lòng núi nhưng cũng chưa có mê man.
Lúc này khóe miệng cô ta dính máu, tóc cũng xõa ra rối tung, nhìn có hơi chật vật, lúc này cô ta hét lớn: “Đường Thiên Nhân đánh người. Tiểu công gia cứu anh ta, anh ta lại vong ân phụ nghĩa, người như thế không xứng được chúng ta tôn kính, cùng đánh dẹp anh ta đi.”
Không thể không nói, trạng thái lúc này của Yên Nhi cộng thêm những câu nói này của cô ta rất có tính kích động, người dưới sân càng oán giận, bọn họ liên tiếp chỉ trích Đường Tuấn.
Trong lúc nhất thời trở nên hỗn loạn.
“Câm miệng.” Đường Tuấn quát lớn.
Toàn trường lập tức yên tĩnh, ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn mọi người phía dưới: “ n nhân cứu mạng. Tự các người phân xét đi.”
Một cái tay của anh úp lên đầu Địch Văn, giữa trời lập tức xuất hiện rất nhiều hình ảnh, trong đó bao gồm cả vụ Địch Văn tìm một tên ăn mày giả mạo Đường Tuấn, và những tính toán của anh ta với Yên Nhi. Đường Tuấn trực tiếp tiết lộ ký ức của Địch Văn ra.
Sau khi truyền tải hình ảnh, người chửi bậy bên dưới đều yên tĩnh.
“Giả, tất cả đều là giả. Nếu không phải Địch tiểu công gia, Phá Quân Doanh và đám phụ nữ Hoàng Phụ Ngọc này sớm đã bị bắt, nơi nào còn có thể sống. Địch tiểu công gia tình sâu nghĩa nặng, không ngờ đối phương ngược lại đối xử tệ bạc như vậy, thực sự khiến lòng người lạnh lẽo.” Yên Nhi tiếp tục la to, sắp muốn khàn cả giọng.
Nhưng lúc này lời nói của cô ta đã không còn kích động nhiều nữa.
Đường Tuấn làm xong những việc này, sau đó anh trực tiếp phong ấn tu vi của Địch Văn và Yên Nhi rồi ném bọn họ sang một bên.
Tụ họp ngày hôm nay có rất nhiều truyền thông dự họp, rất nhiều máy quay tại hiện trường đang tiến hành quay trực tiếp.
Lúc này Đường Tuấn nhìn về phía những máy quay kia trầm giọng nói: “Đường Tuấn tôi đã trở về. Tôi có ân báo ân, có thù báo thù. Cho các người ba ngày, tự mình đến nhận tội, nếu không tôi tự mình giết tới cửa.”
Lời nói ngang ngược được phát trực triếp qua máy quay cho người xem của cả toàn cầu.