Đám người trong này như được đại xá, mau chóng rời khỏi đại sảnh.
“Đường Tuấn, thầy…” Trình Tuấn Vũ muốn xin lỗi, đối với đám người này, ông đã mười phần thất vọng cả mười.
Đường Tuấn khoát tay, ngắt lời nói: “Thầy, thầy không cần nói gì cả, con biết là ý của bọn họ.”
Vốn dĩ anh đã định rời khỏi nhà họ Trình, hôm nay ra tay chỉ vì đơn giản muốn chấn chỉnh lại đám người võ đạo, tránh cho việc anh vừa ra khỏi cửa thì tất cả mọi người đều có ý đồ xấu với anh.
Đường Tuấn liếc mắt nhìn Trình Tuấn Vũ với Trình Vân Thiên, nói: “Thầy, nếu như con không thể đột phá, người coi như không có đệ tử này, tránh đem lại liên lụy cho nhà chúng ta.”
Sắc mặt Trình Tuấn Vũ lập tức biến đổi, trong lòng khổ tâm vô cùng.
“Đi thôi.” Đường Tuấn không nói thêm gì nữa, cùng Yến Đình Khôi quay người đi ra khỏi đại sảnh.
“Ông nội, Đường Tuấn có thể sống sót thật sao?” - Trong đôi mắt Trình Vân Thiên bắt đầu rớm lệ, run run hỏi.
Trình Tuấn Vũ nắm chặt tay, kiên định nói: “Nhất định có thể!”
Yến Đình Khôi đi sau lưng Đường Tuấn, giữ khoảng cách mấy bước, cơ thể hơi cúi, nhìn rất cung kính.
“Cậu có thể ra tay để thử một chút.” Đường Tuấn đột nhiên nói.
Cơ thể Yến Đình Khôi run lên, vội vàng nói: “Em không dám ạ.”
Vốn dĩ cậu ta cũng thật sự có suy nghĩ đó. Trong ấn tượng của Yến Đình Khôi, bị Chùy Huyền Vu đả thuong, hầu như không có cơ hội sống sót. Nhưng vừa nãy Đường Tuấn ra tay tại nhà họ Trình như vậy, khiến cậu ta hoảng sợ vô cùng, chẳng lẽ vết thương của Đường Tuấn là giả bộ?
“Tiên sư Đường, bây giờ chúng ta đi nơi nào ạ?” - Yến Đình Khôi cung kính hỏi.
Đường Tuấn đáp: “Đi về phía Bắc.”
Trong đầu anh hiện ra gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Lan, mặc dù hai người đã xác định mối quan hệ, nhưng thời gian ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại, nhưng ngôn từ hai người không nhiều nên cơ hội nói chuyện cũng sẽ rất ít. Ba tháng có thể là thời gian cuối cùng của cuộc đời, anh muốn đi gặp cô một lần.
Thành phố Hà Nội là thành phố ở Hà Nội, là thành phố kinh tế của Việt Nam. Nhà Mộ Dung ở đây.
Đi ra khỏi sân bay, Đường Tuấn với Yến Đình Khôi ngồi vào trong một chiếc taxi.
“Bác tài, đi tập đoàn Mộ Dung.” Đường Tuấn nói với tài xế lái xe.
“Ok cậu.” - Tài xế đáp, xe lập tức di chuyển.
Bên trong xe taxi có đặt một tờ báo Hà Nội, ánh mắt Đường Tuấn trong lúc vô tình đảo qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh cầm tờ báo lên, chỉ thấy trên đó có dòng tít to đùng “Tập đoàn Mộ Dung rơi vào khủng hoảng kinh tế, không còn huy hoàng, đã thành hoa cúc chiều tà.”
Tài xế taxi thấy thế, chủ động bắt chuyện, nói: “Quý khách, cậu không biết tình hình của tập đoàn Mộ Dung gần đây à?”