Trong lòng Mộ Dung Hà vốn đã mắng chửi Nhan Minh cả mấy trăm lần từ lâu, nhưng anh ta không thể hiện ra, chỉ có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà lập tức trả lời: “Đương nhiên là không rồi.”
Lúc này Đường Tuấn đang ngồi trong phòng khách của biệt thự, qua cửa sổ thủy tinh sát đất ấy thấy được cảnh này, anh không nhịn được mà lặng lẽ lắc đầu, con cháu gia tộc này đúng là cùng một loại người, đều là những diễn viên tài giỏi trời sinh.
Trừ Mộ Dung Hà ra ngoài tiếp đón Nhan Minh thì lúc này mọi người đều đang ngồi ở phòng khách.
Ông cụ Mộ Dung cũng thở dài giống anh, ông ta anh dũng cả một đời mà sao lại có đứa cháu trai hèn nhát như thế chứ?
Một lát sau, Mộ Dung Hà dẫn Nhan Minh cùng đi vào.
Nhan Minh lướt qua Mộ Dung Hà bước nhanh đến trước mặt ông cụ Mộ Dung cung kính hỏi han, đối với ông cụ Mộ Dung, cậu ta không dám tùy tiện như với Mộ Dung Hà, ít nhất cái cậu ta thể hiện ra bên ngoài là như vậy.
Sau khi chào hỏi từng người nhà họ Mộ Dung, ánh mắt Nhan Minh dừng lại trên người Mộ Dung Lan. Mộ Dung Lan mặc một chiếc áo có tay áo ống loe màu xanh nhạt kết hợp cùng váy da dài đến đầu gối, hai chân tuyết trắng như ngọc dưới lớp váy ấy. Ánh mắt nóng rực Nhan Minh chợt lướt qua, cậu ta cười nói: “Mộ Dung Lan càng ngày càng đẹp, tôi nhớ hồi nhỏ em luôn chảy nước mũi theo sau anh trai em đấy.”
“Đường Tuấn, còn không mau đứng lên nhường chỗ cho cậu Nhan.” Mộ Dung Hà quát Đường Tuấn: “Cậu Nhan và Lan là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, cậu biết nhìn không?”
Nhan Minh đứng đó, trên mặt hờ hững cười nhạt nhìn Đường Tuấn, từ miệng Mộ Dung Hà cậu ta đã biết đối phương là ai, nhưng thân phận này của anh thật sự không đủ để cậu ta coi trọng.
Đường Tuấn cầm tay Mộ Dung Lan châm chọc nói: “Ha ha, Mộ Dung Hà, người khác còn chưa nói mà anh vội vàng nhảy ra như vậy làm gì? Anh cầm tinh con chó đấy à?”
Sắc mặt Mộ Dung Hà lập tức trở nên khó coi.
Nhan Minh ngăn Mộ Dung Hà đang muốn tức giận lại, cậu ta chủ động lên trước một bước rồi vươn tay nói: “Chắc anh là Đường Tuấn nhỉ, chào, tôi là Nhan Minh, chồng sắp cưới của Mộ Dung Lan.”
Đường Tuấn vẫn ngồi nói: “Ồ, tôi biết rồi.”
Cái dáng vẻ bình tĩnh này của Đường Tuấn càng làm Mộ Dung Hà tức giận hơn: “Đường Tuấn, rốt cuộc cậu biết lễ phép không vậy, cậu Nhan đã chủ động chào hỏi rồi mà cậu còn dám ngồi à?”
Đường Tuấn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hà, nói: “Tôi nói rồi, tôi không cầm tinh con chó!”
Không phải anh không coi ai ra gì, mà ngay từ khi mới bắt đầu anh và Nhan Minh đã được định trước là kẻ địch của nhau, sao còn phải vờ làm ra vẻ thân thiện. Cái kiểu cố làm ra vẻ đó, anh rất xem thường và cũng làm không được.
Nhan Minh bình tĩnh thu tay lại, sự tức giận dưới đáy mắt trôi qua trong phút chốc, nói: “Nghe nói anh là bác sĩ y học cổ truyền à, không biết anh nhậm chức ở đâu? Dưới danh nghĩa công ty tôi vừa hay có vài bệnh viện, gần đây đang cần mấy bác sĩ y học cổ truyền, nếu như được thì có thể hợp tác. Còn về tiền lương, lương một năm bảy tỷ thì sao?”
“Ngớ ngẩn!” Đường Tuấn nhả ra hai chữ.