Tới ban đêm, Hà Nam bắt đầu có tuyết rơi, bầu không khí vốn đã căng thẳng giờ lại thêm xơ xác tiêu điều.
Trên tầng năm tại nhà thờ tổ của nhà họ Từ.
Từ Nhật mặc một bộ com lê được cắt may vừa vặn, nho nhã tuấn tú chẳng khác gì công tử phong lưu có một không hai. Từ Vũ đã tự mình ra tay, lại kết hợp với thuốc chữa bệnh của nhà họ Từ nên vết thương của Từ Nhật đã gần hồi phục. Nhưng vào lúc này, thanh niên được đặt tên theo tầng năm của từ đường nhà họ Từ, người được mệnh danh là người đứng đầu phục hưng của nhà họ Từ đã sa sút tinh thần. Anh ta giống như đã mất hết ý chí chiến đấu, không còn là thanh niên hăng hái như trước kia nữa.
Từ khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, anh ta đã nghe cha và ông nội của mình kể lại những chuyện đã xảy ra sau đó. Anh ta im lặng lắng nghe, không nói lời nào.
Từ Đông nhìn con trai của mình, mặt hiện ra vẻ không đành lòng, an ủi: "Đạo Thể là Đạo Thể, con là con, cần gì phải tranh đua với cậu ta chứ? Sau đại hội võ thuật, con vẫn là thiên tài Từ Nhật của nhà họ Từ chúng ta."
Từ Vũ luôn dùng sự nghiêm khắc để quản lý gia tộc, bây giờ cũng phải thở dài nói: "Từ Đông nói đúng. Không ai trách cháu cả, ngay cả ông cũng không phải là đối thủ của Đạo Thể. Đây không phải là lỗi của cháu, cháu đừng quá để tâm kẻo sinh ra bóng ma tâm lý sẽ cản trở võ đạo của cháu."
Sắc mặt lão hơi tái nhợt, tuy là chỉ mới tiếp một quyền của Đường Tuấn nhưng lão vẫn cảm thấy khó vận chuyển chân khí, trong ngực hơi đau nhức. Từ Vũ vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến đường quyền như thiên nhân hợp nhất của Đường Tuấn.
Từ Nhật ngẩng đầu nhìn đống thần bài linh vị tổ tiên của nhà họ Từ trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: "Thiên tài? Ở trước mặt anh ta, con là thiên tài gì chứ."
Xét về tuổi tác, Từ Nhật lớn hơn Đường Tuấn vài tuổi.
Nhưng về tu vi võ công, Đường Tuấn mạnh hơn Từ Nhật rất nhiều lần. Chỉ với một đường quyền đã đánh bại ông nội mà anh ta xem như một vị thần, như một cây cột trụ trời của nhà họ Từ đã sụp đổ chỉ sau một đêm. Sự thay đổi như vậy khiến người ta rơi vào tuyệt vọng. Vừa nghĩ đến trước đây còn muốn thách đấu với Đường Tuấn, làm hòn đá mài dao của anh, Từ Nhật cảm thấy da mặt nóng rát, vô cùng xấu hổ.
"Cậu ta đúng thật là thiên tài tuyệt thế, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, tuyệt đối không phải là người vô địch thiên hạ. Súng nã vào người cầm đầu, sự tồn tại của cậu ta đã đe dọa tới nhiều người, những người đó sẽ không dễ dàng để cho cậu ta tiếp tục lớn mạnh đâu." Từ Vũ nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng.
"Cha, ý cha là gì?" Từ Đông ngẩn người, không nhịn được mà hỏi.
"Đại hội võ thuật mới bắt đầu được một ngày, hôm nay chỉ là một cuộc giao đấu nho nhỏ, đại nhân vật vẫn còn chưa lên sân khấu mà." Từ Vũ nhìn gió tuyết bay đầy trời ở bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo: "Cha nhận được tin tức, ngày mai thiếu gia Tạ Nam của Tuyết Hồng Thảo Đường sẽ đến Hà Nam."
"Tuyết Hồng Thảo Đường?" Vừa nghe mấy từ này mặt của Từ Đông đã biến sắc, ông ta thất thanh: "Thế gia song tu y học và võ thuật đó ư? Không phải là họ chưa từng nhập thế sao?"
Hiện tại Từ Đông là người quản lý nhà họ Từ, tính tình điềm đạm, lòng dạ thâm sâu, vậy mà chỉ một cái tên đã khiến ông ta thất lễ như thế, có thể tưởng tượng tầm quan trọng của cái tên này không nhỏ, nhà họ Từ không thể sánh bằng.