"Thiên Liên Hoa!"
Nhìn thấy động tác của Đồ Thành, trong đám đông có người phát ra tiếng kinh ngạc.
"Thiên Liên Hoa là gì?" Có người hỏi.
"Thiên Liên Hoa là võ kỹ Cổ Sáng tự nghĩ ra hòa trộn Cổ Thái Quyền và võ thuật nước Việt Nam, lấy khuỷu tay và đầu gối làm binh khí, lúc thi triển như ngàn đóa hoa sen đồng thời nở rộ, ẩn giấu sát ý. Cho dù là võ giả cảnh giới tông sư, chỉ chạm nhẹ một chút thôi cũng e là phải bị thương gân cốt. Trước kia Cổ Sáng dùng Thiên Liên Hoa này đánh bại rất nhiều môn phái thế gia. Bí kỹ như thế, ở thời này cũng là võ kỹ hàng đầu! Không ngờ Cổ Sáng lại truyền nó cho Đồ Thành." Có người vừa nhìn không chớp mắt Cổ Sáng vừa giải thích.
"Ặc, vậy theo như anh nói, chẳng phải Đồ Thành ỷ vào Thiên Liên Hoa là có thể vô địch trong cùng cảnh giới hay sao!"
Người kia lắc đầu, nói: "Vốn là không thể nào. Chẳng qua bây giờ Đồ Thành đã là cảnh giới đại tông sư, thi triển ra bí kỹ có cấp bậc như Thiên Liên Hoa này, e là ngay cả Đạo Thể cũng không dám đỡ."
Phía trên lầu, Từ Vũ cười nhạt nói: "Không ngờ Cổ Sáng ông lại truyền Thiên Liên hoa cho Đồ Thành. Xem ra ông rất quan tâm bồi dưỡng người đệ tử này."
Cổ Sáng cười ngạo nghễ, nói: "Tư chất của Đồ Thành không tệ, tương lai có hi vọng tiến vào Thần Hải. Đạo Thể chỉ là đá kê chân của nó thôi."
Từ Vũ nói: "Được lắm. Đạo Thể quả thật là thứ để luyện tập tốt nhất lúc này, cho dù là Đồ Thành, hay là Tuyết Hương nhà anh Vũ, hay là đứa cháu kia của tôi, mặc dù hiểu biết rất tốt, nhưng thiếu tôi luyện và chiến đấu. Sự tồn tại của Đạo Thể, chính để bù đắp cho thiếu sót của chúng. Có chúng ta trấn giữ ở đây, cho dù chúng yếu hơn Đạo Thể, thì Đường Tuấn cũng không dám đả thương người khác trước mặt chúng ta."
Vũ Quân và Cổ Sáng khẽ gật đầu, dường như đồng ý.
Bọn họ cũng biết đám Đồ Thành, Từ Nhật không phải đối thủ của Đường Tuấn. Nhưng tin rằng có ba người ở đó, Đường Tuấn không đánh ai bị thương, cho dù không cam tâm, cũng chỉ có thể biến thành thứ cho thế hệ trẻ luyện tập.
Những nơi Đồ Thành đi qua, mặt đất bị đánh bật lên một đường sâu hoắm, giống như có xe lu đi qua nghiền nát mọi thứ. Đá bắn ra tung tóe, võ giả chung quanh nhao nhao cách xa mấy mét, lúc này mới cảm giác đỡ hơn chút.
"Rác rưởi!" Đường Tuấn khẽ nói hai chữ, anh vỗ tay.
Một chưởng này vừa vặn đánh lên khuỷu tay của Đồ Thành.
Đồ Thành tu hành Thái Quyền, theo học Cổ Sáng. Từ nhỏ bắt đầu bôi đủ loại nước thuốc, đặc biệt là khuỷu tay và đầu gối, còn học đánh từ nhỏ. Cho dù tấm thép dày như ngón tay cái, anh ta cũng có thể dùng khuỷu tay dễ dàng đánh xuyên qua! Đánh vào người bình thường, thì xương cốt đứt gãy, nội tạng vỡ tan tành!
"Hừ! Cho dù cái tên Nghịch Luân được gọi là Thành Kha kia, cũng không dám đỡ một khuỷu tay của mình! Anh tự tìm đường chết!" Đồ Thành giễu cợt một tiếng.
Nhưng Đồ Thành vừa dứt lời đã cảm thấy đau đớn ngay khuỷu tay của anh ta.