Khi Yến Đình Khôi dẫn theo mấy người Vu Khải Công xuống chân núi, nhóm Mộ Dung Lan đã bị đám người thế gia lánh đời bao vây. Mỗi người bọn chúng đều nhìn họ bằng ánh mắt tràn đầy sát ý, một trận chiến ở Trảm Mã Đài đã khiến các thế gia lánh đời tổn thất đệ tử ưu tú của mình, có thể nói là mối thù không đội trời chung.
Ngô Trí Khải đứng chắn trước mặt mọi người, biểu cảm trên mặt vô cùng ngưng trọng. Tuy ông ta đã đạt tới Thần Cảnh, nhưng ở đây không hề an toàn. Mà phía sau lưng ông ta lại là mấy người Mộ Dung Lan, Hoàng Phủ Ngọc, Lý Ngọc Mai, Hoa Tiểu Nam cùng với Hàn Bảo Long, đều là những người có quan hệ thân thiết với Đường Tuấn.
“Ngô Trí Khải, hóa ra là ông.” Giọng nói của Vu Khải Công dần truyền tới từ xa.
Ngô Trí Khải như gặp phải kẻ thù lớn, kinh hãi nhìn về phía Vu Khải Công, trầm giọng nói: “Vu Khải Công ngươi đã đến rồi.”
Thực lực và danh tiếng của Vu Khải Công trong Vu Môn chỉ đứng sau Vu Phá Nhiên, chỉ cần là người trong Vu Môn đều biết tới anh ta.
“Ông dám phản bội lại Vu Môn, tội đáng muôn chết.” Vu Khải Công liếc nhìn Ngô Trí Khải rồi nói: “Chờ lát nữa giải quyết xong chuyện nơi này, nhà họ Ngô đều không tránh được tội chết, chu di cửu tộc.”
Nói xong, Vu Khải Công khẽ phất lòng bàn tay, Ngô Trí Khải lập tức bị một sức mạnh vô hình cực lớn đánh trúng, cả người bị hất văng cách đó mười mét, hơi thở thoi thóp.
Tùy ý tung ra một chiêu đã có thể khiến một vị cường giả Thần Hải trung kỳ bị thương nặng.
Đây chính là thực lực của Vu Khải Công.
“Ông Ngô.” Mộ Dung Lan chạy tới đỡ Ngô Trí Khải, quan tâm hỏi: “Ông không sao chứ?”
Ngô Trí Khải chật vật đứng dậy: “Còn chưa chết được.”
Nói xong ông ta lập tức nôn thêm hai ngụm máu.
"Ồ thế mà vẫn chưa chết, xem ra ông đã tiến bộ hơn trước rất nhiều đấy.” Vu Khải Công thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
Ngô Trí Khải thở dài trong lòng, lúc trước Đường Tuấn nể tình ông ta là con cháu đời sau của Thánh Thủ Tông, nên đã ra tay chỉ dẫn một chút Võ đạo cho ông ta, khiến ông ta gặt hái được rất nhiều lợi ích. Vốn tưởng rằng đã đi tới điểm cuối của Võ đạo mới có thể càng tiến xa hơn một bước, ai dè hôm nay chắc chắn không thể ngăn cản được một chiêu của Vu Khải Công.
Tuy nhiên Vu Khải Công chỉ ngạc nhiên giây lát mà thôi, lập tức định ra tay một lần nữa.
‘Xoạt!’
Hàn Bảo Long lao người chắn ngang, rút kiếm chặn trước mặt Ngô Trí Khải.
Vu Khải Công chợt sững sờ, liếc nhìn Hàn Bảo Long, không khỏi cười giễu cợt nói: “Một kẻ vẫn còn chưa đạt tới Thần Cảnh, lại dám ngăn cản tôi, muốn chết à?”
Hàn Bảo Long không trả lời, trong mặt ngập tràn vẻ kiên định. Trước khi Đường Tuấn rời khỏi, đã giao nhiệm vụ bảo vệ mấy người Lý Ngọc Mai cho cậu ta, vậy thì cậu ta phải làm được, liều mạng cũng cần làm bằng được.