Đường Tuấn gật nhẹ đầu, đi theo Ninh Ðình Trung vào trong.
Ninh Đình Trung đã đặt trước chỗ ở Mãn Giang Lâu, dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ, anh nhanh chóng đến được một chỗ ngồi bên cửa sổ tầng ba. Đường Tuấn tinh mắt nhìn thấy Lâm Anh Tài và thanh niên họ Tần đang đi về phía tầng 4. Có vẻ vị trí của Mãn Giang Lâu có liên quan đến gia cảnh phía sau.
Ninh Đình Trung dựa vào lan can cạnh bàn, nhìn con sông Hồng đang trôi chầm chậm phía dưới, hơi hơi sa sút tinh thần. Sau một lúc lâu, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười gượng gạo, nói:
“Anh Đường, có phải cậu cảm thấy tôi rất vô dụng không? Sinh ra trong nhà họ Ninh nhưng lại không có tài kinh doanh, khó lắm mới thay đổi được cái nhìn của cha, nhưng đó là nhờ dính được chút ánh hào quang của cậu. Tuy Lâm Anh Tài là một công tử bột nhưng tài ăn nói của anh ta lại rất tốt. Bây giờ thì càng hợp với Tần Nhu hơn rồi. Haha, nếu mà cha biết điều này, chắc là sẽ cực kỳ thất vọng về tôi nhỉ.”
“Tần Nhu? Là người vừa rồi đi cạnh Lâm Anh Tài sao?” Đường Tuấn hỏi.
Ninh Đình Trung gật đầu, chậm rãi thở dài rồi nói: “Cậu không biết đâu. Tần Nhu này không phải người ở thành phố Vinh mà là người ở Hà Giang. Cha cô ta tên Tần Nhan Tề là ông lớn ở Hà Giang. Địa vị của ông ta có thể so sánh với Trần Bá Phước đấy. Quan trọng hơn hết là, hình như nhà họ Tần có liên quan gì đó đến nhà họ Thẩm. Chỉ với điều này thôi là đã khiến nhiều người phải sợ hãi. Mà Tần Nhu cũng rất có bản lĩnh nên được người ta gọi là Tiểu Tần Diệp. "
Nhà họ Thẩm mà anh ta nhắc đến đương nhiên là nhà họ Thẩm mà người giàu nhất Thẩm Nhất Nam ở.
Đường Tuấn bỗng hiểu rõ mọi chuyện, chẳng trách Ninh Đình Trung không dám nói gì sau khi nhận được những lời sỉ nhục vừa rồi. Nhưng anh vẫn khuyên: “Tài ăn nói của Lâm Anh Tài chỉ là của mấy kẻ nịnh bợ mà thôi. Sao anh lại so sánh mình với tên đó chứ ? Chỉ cần có thời gian, Tần Nhu sẽ không thể sánh được với anh.”
Chỉ cần Bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần có mặt trên thị trường, cổ phần của nhà họ Ninh sẽ đạt đến con số cực kỳ khủng. Cho dù không đạt đến trình độ của nhà họ Thẩm thì ít nhất cũng không tệ hơn nhà họ Lý, họ Tần !
Chỉ đáng tiếc là hình như Ninh Đình Trung không hiểu rõ cái khó khăn trong đó, trên mặt càng thêm buồn bực, nói:
“Anh Đường, cậu không cần phải an ủi tôi như vậy đâu. Tôi có thể hiểu được điều này. Có lẽ cả cuộc đời này của tôi chỉ có thể làm trò cười cho người khác, trở thành tên Ninh đại mập của thành phố Vinh này.”
Trên lầu bốn của Mãn Giang Lâu lúc này, Lâm Anh Tài ngồi cũng không dám ngồi mà chỉ cúi đầu khom lưng đứng bên cạnh Tần Nhu. Hai cô gái kia thì một người bóp vai cho Tần Nhu, một người rót trà cho Tần Nhu. Tần Nhu bây giờ đã thể hiện ra phong thái của một công tử bột, trông rất khoa trương.
Hai cô gái ấy đều trông khá xinh đẹp nhưng Lâm Anh Tài lại không dám nhìn quá nhiều, thấp giọng nói:
“Tần thiếu, tại sao cô không cho tôi xử lí tên Ninh mập đó vậy? Tôi nghe nói tên mập chết tiệt đó có tí tâm tư kì hoặc với tiểu thư u Dương đấy.”
Tần Nhu nhấp một ngụm trà trong chén, nhàn nhạt nói:
“Ha ha, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao. Tên đó mà cũng xứng để tranh giành con gái nhà u Dương với tôi sao? Tin tôi đi, Ninh Xuân Nam sẽ ngoan ngoãn mang con trai của ông ta qua đây để tôi đánh cho một trận để đời. Không chừng tới lúc đó ông ta còn cảm ơn tôi vì đã giúp ông ta dạy con đấy chứ. Ha ha ha!”
“Tên mập Ninh Đình Trung đó không có gì đáng ngại đâu, nhưng Tần thiếu phải cẩn thận cậu trai trẻ bên cạnh anh ta.” Lúc này, Lâm Anh Tài đột nhiên nói.
“Ơ ?” Tần Nhu khẽ liếc nhìn Lâm Anh Tài một cái, nói:
“Cái tên ăn mặc như rách nát như ăn mày đấy sao? Tên đó có lai lịch gì đặc biệt à?”
Lâm Anh Tài khẽ gật đầu, kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra ở hồ Yến Anh trong kỳ nghỉ sơn trang, rồi nói:
“Một số người đoán rằng tên Đường Tuấn này có lẽ là con hoang của Diệp Nam Nhật. Lần trước anh ta đã đánh trọng thương Diệp Thanh Phương, Diệp Nam Nhật cũng không nói bất cứ điều gì."