Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhã Nhi tái mét, nói: “Anh có chứng cứ gì không?”
Đường Tuấn nói: “Rất đơn giản, nếu anh ta muốn chiếm đoạt Nguyệt Hoa Chi Tinh, nhất định sẽ chọn một giờ của cực âm. Mà anh ta hứa sẽ cưới cô, nên có lẽ đó là giờ âm của âm nguyệt.”
Lúc này, Chu Chí Tôn và Chu Nhã Nhi cũng đồng thời choáng váng, bởi vì quả thực Phương Nguyên Minh định ngày cưới là giờ âm của âm nguyệt! Vốn dĩ ngày này không được tốt cho lắm, Chu Chí Tôn cũng có chút phản đối, nhưng Phương Nguyên Thái lại rất cố chấp, trực tiếp quyết định như vậy.
“Phương Nguyên Thái, chuyện này là thật sao?” Chu Chí Tôn tức giận nói.
Ông ta cũng không biết Nguyệt Hoa Chi Tinh trong cơ thể của Chu Nhã Nhi là cái gì, nhưng nếu quả thật bị chiếm đoạt mất, thì kết cục nhất định sẽ cực kì thê thảm. Cô ta đường đường là con gái của Chí Tôn ông ta, làm sao có thể bị người khác đối xử như thế!
Phương Nguyên Thái nói: “Chu Chí Tôn, đừng để bị anh ta lừa.”
Trong lòng anh ta hận Đường Tuấn đến chết, thật vất vả anh ta mới tìm ra cách chữa khỏi quả rắn ân. Khi gặp được Chu Nhã Nhi, người sở hữu Nguyệt Hoa Chi Tinh, anh ta vốn tưởng rằng sẽ không ai phát hiện ra mọi chuyện, thế nhưng hôm nay lại bị vạch trần ở trước mặt như vậy. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng của Phương Nguyên Thái chắc chắn sẽ thối rữa ở khắp nước Việt Nam mất.
Chu Nhã Nhi hơi do dự nói: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước!”
“Tao không quan tâm đến cánh tay vảy rắn hay Long Lân Tí gì cả, hôm nay tao nhất định phải giết chết mày!”
Phương Nguyên Thái tức giận hét lên, cánh tay che đầy vảy của anh ta đột nhiên bị bao phủ bởi ánh sáng đen, sau đó đầu một con mãng xà đen nhánh liền xuất hiện, cuộn quanh cánh tay của anh ta, đang lè lưỡi ra.
“Quả nhiên là cánh tay vảy rắn.” Sắc mặt của đám người của Chu Chí Tôn và Lưu Chí Tôn đều xanh mét.
Chuyện này cũng gián tiếp khẳng định những gì Đường Tuấn nói đều là sự thật.
Vừa nghĩ tới trước đó bọn họ còn hò reo cổ động cho Phương Nguyên Thái mà cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phương Nguyên Thái cười độc ác, nhìn Đường Tuấn nói: “Vừa rồi khi ta chiến đấu với Võ Đằng Trí, hoàn toàn chưa phát huy hết sức lực của mình đâu.”
Lúc nói chuyện, cánh tay của anh ta khẽ run lên, cái đầu của con mãng xà đen kia liền tách ra khỏi cánh tay của anh ta, há to miệng dính đầy máu ra định cắn Đường Tuấn.
Sắc mặt của Long Vương đột nhiên thay đổi, thất thanh nói: “Thực lực này đã đạt tới năm người đầu tiên trong Bảng Tiên rồi!”
Con mãng xà đen kia chắn ngang không trung, nên bầu trời có vẻ tối hơn một chút.
Sắc mặt của Đường Tuấn vẫn không thay đổi nói: “Quá yếu.”
Tay anh khẽ nắm lấy không trung, rồi cầm trong tay một thanh kiếm được tạo từ nguyên khí.