Khoé mắt Đường Tuấn toát ra sát ý, cười nói: “Anh ta bị tôi giết, mãi mãi ở lại trong Trảm Mã Đài. Đương nhiên không thể gặp lại ông rồi, có điều, trái lại thì tôi có một cách. Để tôi đánh chết ông, hai người gặp nhau ở âm phủ nhé!”
“Không thể nào! Anh nói bậy bạ gì thế! Vu Trấn Linh là truyền nhân của Vu Môn tôi, tu vi cả người đã tiến vào Thiên Nhân Cảnh từ lâu, có thể khơi dậy năm cột nguyên khí, trong lứa trẻ tuổi của Vu Môn không có ai vượt qua anh ta được, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của anh ta. Ai cho anh lá gan để nói năng lung tung.” Khuôn mặt tuấn tú của Vu Huyết lộ ra vẻ tức giận, nói: “Chờ tôi tự mình bắt giữ đưa anh về Vu Môn xem anh còn dám mạnh miệng hay không.”
Ầm!
Lời vừa dứt, khí tức của Vu Huyết chợt dâng lên, sau lưng xuất hiện ba cột nguyên khí.
Vu Huyết quả thực rất mạnh mẽ, khơi thông ba cột nguyên khí, loại tu vi này đủ để khinh thường phần lớn cao thủ của Thần Cảnh.
Lý Hùng Cường lắc đầu một cái, nói: “Gã họ Đường chết chắc.”
Anh ta nhìn về Kim Đông Thành, nói: "Người này có thể khiến đại nhân Vu Huyết tự mình ra tay cũng coi như là nhân tài. Chỉ tiếc, hết lần này đến lần khác anh ta lại muốn là kẻ thù với nhà họ Lý tôi.”
Kim Đông Thành gật đầu một cái, cũng thấy đáng tiếc theo.
Ba cột nguyên khí củng cố thân mình, khí huyết toàn thân Vu Huyết tựa như sắp bốc cháy, cả người bị bao phủ giữa một tầng máu. Trong nháy mắt, những tia máu ngưng tụ lại, hoá thành một cây thương máu!
Thương Huyết Mang!
Một đòn mạnh nhất của Vu Huyết! Ông ta đã dùng máu tươi của mấy trăm người luyện thành cây thương này!
Thâm độc, nhưng vô cùng mạnh mẽ!
“Minh vương bất linh.” Vu Huyết khẽ quát một tiếng, cây thương Huyết Mang trong tay chợt phóng ra, xé vỡ không gian, trong nháy mắt đã phóng tới đỉnh đầu của Đường Tuấn.
“Ha ha.” Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, anh nắm chặt thương Huyết Mang dưới ánh mắt khiếp sợ của Vu Huyết, sau đó dùng sức mạnh hơn ném trở về.
Một thương này, dù là tốc độ hay sức mạnh đều hơn gấp hai lần phát thương của Vu Huyết khi nãy. Gần như vào lúc sắc mặt Vu Huyết thay đổi, phát thương đó đã xuyên thủng bụng ông ta. Năng lượng kinh khủng còn sót lại trên thân thương được phóng thích ra ngoài, làm cả người Vu Huyết nổ tung thành bụi máu.
Trong đất trời, một mảng lặng như tờ.
Trên cánh rừng bao la bạt ngàn, Kim Đông Thành và Lý Hùng Cường đều há hốc mồm, tròng mắt cũng sắp lọt ra. Cảnh tượng trước mặt này quá mức chấn động với bọn họ. Thực lực của Vu Huyết sáng lập nên Huyết vệ của nhà họ Lý mạnh tới mức ngay cả vị Võ thần trong nước của họ đều tự nhận không bằng, mấy chục năm qua cũng chưa từng xảy ra sai sót. Bọn họ đều cho rằng Vu Huyết đã là sự tồn tại vô địch, nhưng bây giờ lại bị Đường Tuấn đánh tan chỉ trong một đòn.
“Này...” Lý Hùng Cường sững sốt một hồi, sau đó gào lên: “Chạy, Kim Đông Thành, chúng ta chạy mau! Kẻ này chính là ma quỷ!”
Kim Đông Thành thở dài, cười khổ nói: “Chạy? Ở trước mặt một vị Thiên Nhân thần cảnh, chúng ta chạy không thoát đâu!”
Trong khi hai người nói chuyện thì Đường Tuấn đã đến trước mặt họ, trong con ngươi lóe lên sát ý.
Kim Đông Thành cúi người, cực kỳ tôn kính nói: “Thiên nhân.”
Tròng mắt Lý Hùng Cường thì gần như tóe ra lửa giận, nhưng anh ta chỉ có thể nắm chặt nắm tay, không dám nói thêm gì.