Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khổng Long mới lên tiếng: "Tiền bối, tôi có việc muốn nhờ."  

 

Đường Tuấn cũng không thấy bất ngờ, Khổng Long tiêu tốn thời gian quý báu để giới thiệu nhiều người như vậy cho anh, tất nhiên là có điều cần nhờ vả.  

 

Anh trầm giọng nói: "Ông nói thử xem. Nếu như tôi có thể làm được thì giúp ông một chút cũng không phải là không thể."  

 

Trên mặt của Khổng Long nhất thời lộ ra sắc mặt hớn hở, nói: "Chuyện này với người khác mà nói chính là vấn đề hóc búa. Nhưng với tiền bối thì chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Tôi muốn cảm ứng căn nguyên ngũ hành của tiền bối trong cự ly gần."  

 

Ông ta đã lĩnh ngộ được sức mạnh căn nguyên của gió rồi, nếu như có thể lĩnh ngộ thêm căn nguyên ngũ hành nữa thì tu vi nhất định sẽ được nâng cao thêm một bước.  

 

Chỉ là Khổng Long cũng biết yêu cầu của mình có chút quá trớn.  

 

Dù sao người khác vất vả cực nhọc mới lĩnh ngộ ra được căn nguyên ngũ hành, làm sao có thể tùy tiện cho ông ta cảm ứng được.  

 

Điều này tương đương với việc truyền đạo trá hình! Trong lòng Đường Tuấn thật ra lại không để bụng chút nào, bởi vì anh không chỉ có căn nguyên ngũ hành thôi.  

 

Căn nguyên ngũ hành cùng lắm chỉ là một loại căn nguyên yếu nhất trong đan hoàn thần bí.  

 

Nhưng căn nguyên ngũ hành thật sự là bảo bối với những người khác, tự nhiên anh cũng không thể đơn giản cho Khổng Long cảm ứng đơn giản như vậy.  

 

"Cho ông cảm ứng căn nguyên ngũ hành cũng có thể đấy, có điều là ông phải giúp tôi làm một việc."  

 

Đường Tuấn chỉ cân nhắc trong giây lát, sau đó mới chậm rãi nói.  

 

Khổng Long mừng như điên nói: "Có chuyện gì thì tiền bối xin cứ việc phân phó."

Vương Trùng rời khỏi căn nguyên không gian với vẻ mặt mờ mịt, bởi vì một câu nói của vị cao nhân vô danh kia đã khiến cho anh ta gần như là không thể chuyên tâm tu luyện trong một giờ.  

 

"Sao có thể chứ nhờ?"  

 

Vương Trùng rà soát lại toàn bộ ký ức, thật sự không tìm được cảnh tượng mơ hồ mà cao nhân kia chỉ điểm.  

 

Tìm kiếm không có kết quả, những tạp niệm trong lòng của Vương Trùng đột nhiên mọc thành từng cụm, tâm tình phiền não ngang ngược nhanh chóng chiếm lấy tâm trí của anh ta.  

 

Hai tròng mắt của anh ta dần dần trở nên đỏ ngầu, biểu cảm có chút dữ tợn, cắn răng trầm giọng nói: "Cho dù không có anh ta chỉ điểm thì tôi vẫn là siêu tân tinh!"  

 

"Vương Trùng, anh ra đây!"  

 

Đúng lúc này, ở bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.  

 

Vương Trùng biến sắc, tròng mắt đỏ ngầu đã bị anh ta đè ép xuống, nhanh chóng khôi phục lại sự thanh minh trong suốt.  

 

Anh ta cười lạnh một tiếng rồi biến mất ở trong sân.  

 

Bên ngoài căn cứ, một thanh niên mặc áo bào xám đứng ở trên không trung, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị như lưỡi đao, một luồng khí tức mạnh mẽ tản ra từ trên người anh ta.  

 

Cách chỗ anh ta không xa, Vũ Vô Thương và một số thành viên khác của tiểu đội Sát Thần đã ngã trên mặt đất, trên người mỗi người đều có vết thương.  

 

Vẻ mặt hoảng loạn của bọn họ nhìn người thanh niên.  

 

Thanh niên khinh thường nói: "Tiểu đội Sát Thần hoá ra cũng chỉ có như vậy thôi à."  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK