Hơn mười người đàn ông nâng kiệu thấy thế, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, thân hình cường trái không khỏi run rẩy. Người kia vốn dĩ cũng là một trong những người nâng kiệu, bởi vì công phu tu hành có chút đặc biệt nên bị nhìn trúng, được gọi vào trong kiệu. Không ngờ chỉ mấy phút sau đã chết thê thảm khủng khiếp như vậy. Phải biết rằng tu vi của anh ta ở trong đám người nâng kiệu được tính là không tệ.
Nghĩ đến những cái này, ánh mắt của hơn mười đàn ông theo bản năng nhìn về phía kiệu càng thêm sợ hãi và thấp thỏm bất an. Nhưng cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng không bị nhìn trúng.
Ở trong kiệu, Cổ Vân Minh đang dùng một chiếc khăn trắng lau tay. Tay của cô ấy rất sạch sẽ, trắng nõn lại mềm mại, cho dù là ngọc quý thượng hạng nhất thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng mà cô ấy vẫn nghiêm túc lau, đây là thói quen của cô ấy sau khi hoàn thành thí nghiệm.
Phục Lạc Dương ngồi ở ghế bên cạnh nhìn Cổ Vân Minh, sắc mặt cổ quái. Cô ta vừa rồi tận mắt nhìn thấy Cổ Vân Minh tra tấn người kia đến chết, loại đau đớn này Phục Lạc Dương ngồi ở bên cạnh đều có thể cảm giác được. Cô ta là người ngoài còn cảm thấy không thích ứng được, vậy mà Cổ Vân Minh lại vẻ mặt bình tĩnh.
Biến thái.
Méo mó.
Trong đầu Phục Lạc Dương không khỏi hiện ra hai từ này, dùng trên người Cổ Vân Dương hình như rất thích hợp.
Sau khi trầm ngâm một hồi, Phục Lạc Dương bỗng nhiên nói: "Vân Minh, có thể hỏi một câu, cô rốt cuộc là đang nghiên cứu bí thuật gì vậy? ”
Cổ Vân Minh lau tay xong, đem chiếc khăn trắng ném sang ở một bên. Nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lộ ra một tia ý cười: "Phó Cốc Chủ, cô cảm thấy Nguyên Đan của đạo sĩ có thể hấp thụ được bao nhiêu Đạo Thần Văn đây?"
Phục Lạc Dương ngẩn ra, có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Chín Đạo. Đây là chân lý vạn cổ không thể làm trái, ngay cả đám Thiên Kiêu của Trung Ương Tinh Hà Thế Giới cũng giống như vậy. Ngự tôn giả được xưng là Đệ Nhất Nguyên đan năm mươi vạn năm qua nghe đồn cũng chỉ có thể ngưng tụ ra được chín Đạo Thần Văn. Chín Đạo Thần Văn, đây đã là cực hạn."
Đây là kiến thức thông thường của cả giới tu hành, gần như chỉ cần người hiểu chút tu hành đều biết.
Ai biết Cổ Vân Mộng lại lắc đầu, nói: "Chín Đạo Thần Văn cũng không phải cực hạn. ”
"Cái gì!" Phục Lạc Dương thất thanh.
Nếu khả nói câu này không phải Cổ Vân Minh, thì cô ta tuyệt đối xem như người điên.
Ánh mắt của Cổ Vân Mộng khẽ động, nói: "Tôi đã xem qua một ít cổ tịch, ở thời đại Cuối Pháp rất sớm, người tu hành đột phá Nguyên Anh so với bây giờ khó khăn gấp vạn lần, vì có thể đạt được lực lượng mạnh hơn Cảnh Giới Nguyên Đan, mới có người bắt đầu đem thần thông lĩnh ngộ khắc lên nguyên đan. Đây chính là nguồn gốc của thần văn tu hành pháp. Kể từ khi phương pháp này đã được phát minh, nó có nghĩa là một nơi để cải thiện và hoàn thiện. Cửu Thần Văn không chắc chắn là cực hạn, chỉ cần Nguyên Đan có thể chịu đựng được, chắc chắn có thể khắc càng nhiều thần văn. ”
Phục Lạc Dương giật mình há hốc miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới được.
Loại suy nghĩ này quá điên cuồng, quả thực là muốn lật đổ toàn bộ nhận thức của giới tu hành.
Nhìn thấy biểu cảm của Phục Lạc Dương, ánh mắt của Cổ Vân Minh không khỏi mang theo một tia xem thường, lại là một nhân loại ngu xuẩn.
"Cho nên, cô dùng những người này không ngừng thí nghiệm lý luận của cô, muốn đột phá điểm cuối cùng của Cửu Thần Văn. Nhưng mà cô không phải vừa ngưng tụ Đạo Thần Văn thứ bảy sao?" Trong lòng Phục Lạc Dương không ngừng chấn động, hoàn toàn không có cách nào lý giải được suy nghĩ của Cổ Vân Minh. Đặc biệt là bản thân Cổ Vân Minh chỉ mới ngưng tụ được bảy Đạo Thần Văn, lại muốn nghiên cứu lý luận tu hành vượt quá chín văn, đây không phải là quá cao siêu rồi sao.