Lúc này thực lực mà Đường Tuấn thể hiện ra còn mạnh hơn trước gấp mười lần! Thật sự như thần như ma, khiến người ta sợ hãi.
“Chết rồi!” Tôn Vận Kỳ khó khăn gật đầu, ông ta cũng cảm thấy sợ hãi trước sức mạnh của Đường Tuấn.
Chưa đầy nửa năm mà anh đã tiến bộ đến mức này, cũng quá đáng sợ đấy chứ? Nửa năm trước, ông ta còn có thể tiếp mấy chiêu của Đường Tuấn, nhưng bây giờ có lẽ ngay cả nửa chiêu của anh cũng không đỡ nổi.
Trong gác mái bên kia, toàn thân mấy vị cường giả Thần Hải Cảnh như cậu Long, Trương Tĩnh Hòa cũng đều run lên, nhìn Đường Tuấn với ánh mắt sợ hãi. Ban Cơ được đánh giá rất cao trong tài liệu của Nghịch Luân, cả tổ chức Nghịch Luân chỉ có Long Vương mới có thể đánh bại được ông ta. Nhưng bây giờ Ban Cơ lại chết trong tay Đường Tuấn một cách nhanh gọn lẹ như vậy, thậm chí còn không có cả cơ hội chạy trốn.
“Có thể do Ban Cơ yếu quá không?” Trương Tĩnh Hòa nghi ngờ nhìn về phía cậu Long mở miệng hỏi: “Tin tức tình báo của Nghịch Luân các anh sẽ không xảy ra sai sót chứ?”
Cậu Long lắc đầu, giọng điệu nặng nề nói: “Không phải là do Ban Cơ yếu, mà là đối thủ quá mạnh.”
Đường Tuấn quá mạnh! Giờ phút này ngay cả cậu Long cũng đều phải thừa nhận sự thật này, thực lực mà Đường Tuấn thể hiện lúc này khiến anh ta khó mà đạt được.
“Anh ta vẫn còn chưa phô bày hết thực lực của mình.” Mục Văn Phong khẽ thở dài.
Mấy người cậu Long, Trương Tĩnh Hòa đều giật mình. Bấy giờ mới nhớ tới từ đầu đến cuối Đường Tuấn đều không sử dụng các chiêu thức của Thiên Nhân, bất kể phá vỡ mưa kiếm ngập trời của Ban Cơ hay là nhát kiếm cuối cùng, đều chỉ sử dụng nguyên khí đơn giản, không hề động tới nguyên khí của trời đất để tăng cường bản thân.
“Dù anh ta vẫn chưa đạt tới Cực Cảnh võ đạo thì e rằng cũng không còn xa nữa.” Trương Tĩnh Hòa thản nhiên nói.
Nếu Đường Tuấn sử dụng các chiêu thức của Thiên Nhân, thực lực chắc chắn sẽ nâng thêm một bậc, những cường giả dưới Cực Cảnh võ đạo đều không phải là đối thủ của anh.
Giữa không trung, Đường Tuấn ngạo nghễ mà đứng, vạt áo tung bay phần phật trong gió.
“Cực Cảnh võ đạo.” Đường Tuấn giơ tay túm vào hư không, như thể muốn bắt lấy thứ gì đó. Cuối cùng anh cười chế giễu một tiếng, thu lại bàn tay nhìn về phía đám người đang xem trận chiến bên dưới.
“Chúc mừng anh Đường đã giết chết Ban Cơ!”
Trong mấy căn gác mái phía dưới, bất kể là cao thủ tông sư hay Thần Cảnh đều đồng loạt cúi đầu, trầm giọng nói.
Hai tay Trình Tuấn Vũ run lên, nước mắt giàn giụa.
Còn Hư Thiên Quang thì đau đớn như cha mẹ qua đời, mềm nhũn nằm rạp xuống đất, vẻ mặt như tro tàn.
“Các người, có ai muốn dọn xác cho ông ta không?” Đường Tuấn đưa mắt nhìn thoáng qua mấy vị cường giả Võ đạo như cậu Long và Hư Thiên Quang, cuối cùng đặt lên người Đường Quang Hòa.
Đường Quang Hòa rất vui sướng khi thấy Đường Tuấn rơi vào tình thế bất lợi. Nhưng ai ngờ chỉ trong nháy mắt, anh đã lật ngược tình thế, nháy mắt đã giết chết Ban Cơ. Khi ông ta phản ứng lại kịp thì Ban Cơ đã không còn hô hấp từ lâu, chỉ còn lại cơ thể tàn tạ.