Trên sân, thanh kiếm của Hàn Bảo Long đụng độ với thanh kiếm Liễu Mộc Thanh. Bộ dạng của Hàn Bảo Long không hề run rẩy, vẻ mặt cậu ta vẫn rất bình tĩnh như thường, như thể chuyện này cũng bình thường thôi.
“Thế này.” Ngay cả Long Vương há hốc mồm với vẻ mặt không tin nổi vào mắt mình.
Nhát kiếm vừa rồi của Liễu Mộc Thanh, anh ta cứ tưởng rằng cậu ấy phải dùng hết sức lực mới đỡ được, nhưng Hàn Bảo Long mới cực cảnh thôi mà cũng đỡ được.
“Chẳng lẽ thực lực của cậu ta đã đạt tới cảnh giới Nguyên Đan, có thể giao chiến vượt cảnh giới!” Long Vương bất ngờ, liếc nhìn Đường Tuấn.
Học trò dưới trướng Đường Tuấn còn được dạy dỗ tài giỏi như thế, chẳng lẽ tu vi của Đường Tuấn thật sự chỉ là một Nguyên Đan ba đẳng sao?
“Chết tiệt.” Liễu Mộc Thanh nói khẽ, chợt cảm thấy xấu hổ mất mặt trước tất cả mọi người.
Cổ tay vừa nhúc nhích, thanh trường kiếm trong tay anh ta đã phát ra ánh kiếm chói lóa, dày đặc như rừng cây mạnh mẽ như sóng cuộn.
"Đây là chiêu thức thứ mười tám của Lâm Hải Thính Đào. Liễu Mộc Thanh thậm chí thẳng thừng ra tay dùng thẳng bộ kiếm pháp này. Cũng không biết cậu thanh niên này tiếp được mấy chiêu của anh ta đây." Humbrama nói thầm.
Đoàng đoàng đoàng.
Bây giờ thì chẳng còn thấy Liễu Mộc Thanh và Hàn Bảo Long đâu nữa, chỉ có tiếng kiếm va chạm nhau.
Vào lúc này, đám đông vây quanh đứng xem cũng đang bàn tán xôn xao.
"Người này là ai thế, sao mà ngang tài ngang sức với kiếm thánh cùng cảnh giới được kìa."
"Ngang tài ngang sức sao? Anh bị mù hay sao, bộ không thấy Hàn Bảo Long đang bị áp đảo sao?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào nhìn, trong luồng khói bụi mù mịt đúng thật là có bóng của một người đang bị người kia đuổi theo đánh tơi bời.
“Người đang bị đánh hình như không phải Hàn Bảo Long, mà là Liễu Mộc Thanh.” Mọi người chăm chú nhìn một hồi, rồi ai cũng than thở.
Cậu nhóc giỏi thật! Cùng cảnh giới, mà cũng áp đảo được Kiếm thánh!
"Hôm nay cậu phải chết."
Liễu Mộc Thanh vô cùng ấm ức, ban đầu muốn cười chê Đường Tuấn, cũng nhân tiện thể hiện thực lực của mình, gây chấn động giới võ thuật Việt Nam. Cho nên anh đề nghị đấu cùng cảnh giới ngang tài ngang sức với Hàn Bảo Long, không ngờ cậu ta đã lĩnh hội cảnh giới Kiếm tâm, hơn nữa hiểu biết về kiếm thuật của cậu ta cũng chẳng hề kém gì với anh, điều này khiến anh rơi vào thế bất lợi. Vốn là một Kiếm thánh ta đây kiêu ngạo như anh ta thì làm sao mà chịu đựng nỗi nhục này được.
Rầm rầm rầm.
Rầm một tiếng, Liễu Mộc Thanh không còn kìm chế được hơi thở của mình nữa, toàn bộ tu vi tu luyện của cảnh giới Nguyên Đan đều được giải phóng ra ngoài.
Với một nhát kiếm chém xuống, Hàn Bảo Long bị hất văng bay lộn ngược, cậu nôn ra một bụm máu.
"Cậu chết cho tôi."