Mã Nhược Long đắc ý nói: “Đúng vậy. Đây là món quà mà Lã đại sư đã tặng cho tôi khi tôi kết hôn với Lã Thanh và nó có thể chặn được đạn nữa. Ngay cả một đại sư thuật pháp tài giỏi và có tiếng tăm như Tô Phi Hùng cũng bị tôi sử dụng pháp khí này đánh bại chỉ trong hai phút. Chẳng lẽ anh mạnh hơn cả ông ta sao?” Nghe thấy ngay cả đạn cũng chặn được, đồng tử của Tào Thanh Vân co lại.
Lãnh Hùng mỉa mai: “Nếu không dám đánh cược, thì hãy mau quỳ xuống và xin lỗi tôi.”
“Chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà, tác phẩm do chính Lã Kiến Trung làm ra cũng bình thường thôi.” Đường Tuấn đột nhiên đấm Mã Nhược Long một cái.
“Leng keng!”. Tiếng của chiếc chuông lớn vang lên, một luồng khí vô hình bao phủ Mã Nhược Long.
Vẻ mặt của Mã Nhược Long hơi thay đổi, nhưng anh ta không lùi bước. Anh ta cười và nói: “Chiêu thứ nhất.” Thấy thế, Mã Như Uyển nhẹ nhõm và đắc ý, cô ta hất cằm lên như đang chế nhạo Đường Tuấn vô dụng.
“Cái đồ ăn hại, đến cả pháp khí do sư phụ tôi luyện chế cũng không đánh vỡ được, vậy mà còn đòi thách đấu với thầy của tôi.” Lãnh Hùng khinh thường nói.
“Ha ha.” Đường Tuấn cười khẩy, cú đấm vừa rồi của anh chỉ là một phép thử mà thôi. Anh muốn kiểm tra vị trí điểm yếu của pháp khí này để tránh đánh chết Mã Nhược Long.
“Đánh tiếp đi, tôi hy vọng anh sẽ giữ vững lời hứa của mình.” Mã Nhược Long mỉm cười, cảm giác như anh ta đã cầm chắc tấm vé trúng thưởng trên tay. Đường Tuấn không nói năng gì, anh chỉ từ từ duỗi một ngón tay ra, sau đó tạo ra một viên đạn cách chỗ Mã Nhược Long đang đứng mười tấc.
“Rầm!”
“Răng rắc!”
Chỉ trong vài giây im ắng ngắn ngủi, hàng loạt âm thanh đáng sợ vang lên. Cả người Mã Nhược Long bay ngược ra sau hơn chục phân rồi rơi xuống đất và không rõ sống chết. Loáng một cái, pháp khí vỡ tan tành.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Đường Tuấn thu ngón tay lại.
Ngay cả pháp khí do Lã Kiến Trung đích thân luyện chế cũng không trụ nổi hai chiêu của Đường Tuấn, nhưng Mã Nhược Long lại muốn dựa vào pháp khí ấy để chống lại ba chiêu của anh, nghe mà buồn cười.
“Anh dám làm anh trai tôi bị thương!” Mã Như Uyển căm uất.
“Anh dám khiến cậu chủ Mã bị thương? Anh chết chắc rồi.” Lãnh Hùng chỉ thẳng vào mặt Đường Tuấn và quát các nhân viên an ninh xung quanh: “Bắt anh ta lại, đưa anh ta lên núi Thị Vải, giao cho Lã đại sư.”
Hành động vừa rồi của Đường Tuấn cũng khiến anh ta hoảng sợ. Nếu lãnh trọn viên đạn ấy, nếu không chết thì anh ta cũng sẽ bị thương nặng, dẫu sao thì anh ta cũng không có pháp khí do chính Lã Kiến Trung chế tạo nên.
“Tự tìm đến chỗ chết!” Đường Tuấn hét lên một tiếng rồi nắm lấy Lãnh Hùng. Lãnh Hùng luôn gây rắc rối cho anh và anh đã muốn giết anh ta từ lâu.
“Dừng lại!” Ngay lúc đó, có tiếng hô truyền đến từ ngoài cửa. Đồng thời, một cây chùy khổng lồ từ trên không đập về phía Đường Tuấn. Cây chùy khổng lồ ấy được tạo thành hoàn toàn từ nước và có thể nhìn thấy rõ những đường nét hoa văn của những bông hoa sen xanh đang nở rộ được in trên đó. Đây là một cao thủ thuật pháp chuyên về nước! Dù làm bằng nước, nhưng cái chùy này không nặng và mạnh không thua kém gì cây chùy thực sự, chỉ cần giáng một đòn chắc chắn có thể giết chết một người.
“Anh Tư Mã, cứu em với!” Thấy cái chuỳ khổng lồ, Lãnh Hùng không khỏi hét lên.
Người vừa ra tay là Tư Mã Ngọc Dương, đệ tử lớn nhất của Lã Kiến Trung cũng là người chủ trì cho bữa tiệc rượu tối nay.