Loại y thuật kỳ diệu này bắt nguồn từ Biển Thước.
Vậy có thể gọi đây là Biển Thước tái thế rồi.
“Chúng ta đã được xem xong y thuật của Bác sĩ Đường rồi, mời đưa bệnh nhân tiếp theo vào.” Cả đám người im lặng hồi lâu, cho đến khi giọng nói trầm trầm của Sơn Hạ Chu Tài vang lên mới lần lượt hồi phục tinh thần.
Hình Công Huy và cụ Hàn nhìn nhau, vẻ mặt hơi ngượng ngùng. Tế Thế Đường nổi tiếng khắp nơi, tuy Đại hội Giao lưu lần này bọn họ không được tham gia, nhưng vẫn có ý muốn so tài. Vì thế cụ Hàn mới bày kế, cố tình chọn một người bệnh Thiên Nhân Ngũ Suy là để cố ý công kích đám người của Đường Tuấn.
Bệnh nhân tôi không chữa được, anh cũng không chữa được, dựa vào đâu mà nói y thuật của tôi thấp hơn anh.
Đường Tuấn lại vừa tái hiện y thuật của Biển Thước, khiến hai người họ kinh ngạc, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Được.” Cụ Hàn suy nghĩ một lát rồi trầm giọng đáp.
Ông ấy gọi người của Tế Thế Đường, bảo họ đưa bệnh nhân vào.
“Tiêu Hoàng đâu?” Hồi phục một lúc, Đường Tuấn rốt cuộc trông đã thoải mái hơn. Anh liếc nhìn những người trong phòng nhưng không thấy Tiêu Hoàng nên thuận miệng hỏi. Người này là Tổng Thư ký của Cục Vệ Sinh cũng là người phụ trách Đại hội Giao lưu lần này, lẽ ra đã phải có mặt. Không hiểu sao đến giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lư Thế Giang nói nhỏ: “Lúc sáng sớm, anh ta có gọi đến Hiệp hội nói là hiện tại có việc rất quan trọng cần làm nên không thể ra ngoài.”
Ông ta dừng lại một lát, liếc mắt nhìn Đường Tuấn, nói tiếp: “Nhưng anh ta có nói chúng tôi nhắn lại với cậu một câu. Dặn con cứ cố gắng hết sức, không cần lo lắng về những chuyện khác. Lúc nãy vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng và ý chí chiến đấu của con nên mọi người không nói với cậu.”
Đường Tuấn cau mày. Đại hội Giao lưu lần này tuy chỉ là cuộc gặp gỡ riêng của một vài quốc gia, không có sự chỉ đạo của các cơ quan chính phủ nhưng nó vẫn có ý nghĩa rất lớn. Tiêu Hoàng là đại diện mà lại vắng mặt, chuyện có thể khiến anh ta không thể ra ngoài chắc hẳn là không đơn giản.
Đường Tuấn cũng không đào sâu thêm vấn đề. Tiêu Hoàng và anh chẳng có chút quan hệ nào, anh chẳng hơi đâu lo giùm người ta.
Lúc này, bệnh nhân thứ hai đã được đưa vào, là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Cô ấy ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào. Thiếu nữ có nét mặt thanh tú, nhưng lại nhợt nhạt thật đáng thương. Người cô ấy gầy rộc, hai mắt ảm đạm, có cảm giác là thiếu dinh dưỡng, tinh thần cũng rất kém.
"Cô ấy là bệnh nhân thứ hai."
Cụ Hàn chủ động đỡ lấy tay cầm xe lăn nói: “Do một số tai nạn khiến cột sống và nội tạng của cô ấy bị tổn thương. Cơ thể vô cùng yếu ớt, hai chân không đứng dậy được. Tế Thế Đường chúng tôi đã thử hầu hết các liệu pháp của Trung y như châm cứu, xoa bóp, vân vân… nhưng tình trạng vẫn không được cải thiện.”
Ông ấy nhìn Sơn Hạ Chu Tài và Liễu Đàm Liên nói: “Lần này, ai trong hai vị sẽ chữa?”
“Để tôi.” Liễu Đàm Liên không chút do dự đứng lên.
Đường Tuấn tái hiện y thuật của Biển Thước đã khiến mọi người chấn động, vô hình trung cũng ảnh hưởng đến tâm lý của cô ấy. Nếu lại tiếp tục xem y thuật của Sơn Hạ Chu Tài, cô ấy sợ tinh thần chiến đấu lại bị hao mòn sẽ không còn lòng tin mà châm kim xuống. Vì vậy, mặc kệ thế nào là kính lão, cô quyết lên tiếng trước chớp lấy cơ hội trên tay Sơn Hạ Chu Tài.