Lời mà ông cụ khiến Đường Tuấn vô cùng dao động, hệt như nghe được thần thoại, truyền thuyết, khiến người ta cảm thấy không tài nào tưởng tượng được. Nhưng bất kể là có sự thay đổi to lớn xảy ra vào ngày hôm nay hay sự vắng vẻ của bí cảnh Bồng Lai, thậm chí là công pháp xuất hiện trên ngọc trụ bí ẩn dường như đều chứng minh chuyện này là thật, khiến anh không thể không tin.
"Rốt cuộc ma quỷ ngoại vực là sinh vật thế nào? Ba bí cảnh lớn hợp tác thì ít nhất phải có ba trăm người đến Nguyên Đan cảnh, ấy thế mà vẫn không tránh khỏi sự tàn sát của bọn chúng, chỉ có thể bất đắc dĩ vận dụng căn nguyên của tổ tinh để trấn áp."
"Theo lời của ông ấy thì ma quỷ ngoại vực đã sắp hồi phục, vậy chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa? Nơi trấn áp ở đâu?"
"Hơn nữa, sách đạo tạng là cái gì? Là chín mươi chín cổ tự ư?"
Một loạt thắc mắc tuôn trào trong đầu Đường Tuấn, nhưng chẳng ai có thể giải đáp.
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Đường Tuấn chỉ đành buông bỏ.
Anh bình tĩnh suy nghĩ rồi xoay người, trịnh trọng cúi đầu chào bức tranh trên vách tường.
Bách tiên chịu chết để trấn ma! Hành động vĩ đại ấy đáng để anh kính nể.
"Yên tâm."
Đường Tuấn chỉ để lại hai chữ rồi lập tức xoay người rời đi.
Hai chữ ấy đại biểu cho lời hứa hẹn sâu nặng nhất. Trong thời đại mà anh sinh sống, nếu ma quỷ ngoại vực lại xuất hiện, anh cũng sẽ noi theo tấm gương của bách tiên trong bí cảnh Bồng Lai, dùng mạng sống của mình để trấn áp ma quỷ ngoại vực, đổi lại sự thái bình cho thế gian.
Vừa đi ra khỏi cung điện, Đường Tuấn lập tức nhìn thấy ba người đàn ông trông coi ở bên ngoài. Thoáng cảm ứng hơi thở trên người bọn họ, rất nhanh sau đó, anh đã biết thân phận của ba người. Tương truyền, phải đạt đến Nguyên Đan cảnh, yêu thú mới có thể hóa thành người, mà rõ ràng, đại bàng cánh bạc, Tuyết Hầu và trăn đen sở hữu huyết mạch phi thường, có năng lực biến hóa ngắn ngủi khi chỉ mới ở cực cảnh.
"Thánh chủ, cậu đã ngắm tranh ở trong đó hơn nửa năm rồi đấy." Tuyết Hầu tùy tiện nói: "Chẳng qua chỉ là ba bình hồ lô dịch tiên nguyên mà thôi, thánh chủ không cần đau lòng như thế. Ba chúng tôi lòng dạ lương thiện, cho cậu hết phần còn thừa lại."
Nói rồi, Tuyết Hầu lấy ra bình hồ lô chứa đựng dịch tiên nguyên đưa cho Đường Tuấn, ngoài mặt còn tỏ ra đau lòng. Đại bàng cánh bạc và trăn đen cũng tỏ vẻ đau xót lấy bình hồ lô của mình ra, đại bàng cánh bạc nói với vẻ hơi ngượng: "Thánh chủ, lúc trước chúng tôi thấy cậu không có kiến thức gì, lừa lấy ba bình hồ lô này. Giờ chúng tôi đã hóa người, chút dịch tiên nguyên này đã chẳng giúp đỡ được gì cho chúng tôi nữa, xin thánh chủ hãy nhận lấy, đừng trách chúng tôi nhé."
"Đúng thế, đúng thế. Vừa nhìn đã biết thánh chủ là người rộng lượng, chắc sẽ không so đo với chúng tôi đâu. Ông Tuyết Hầu này chẳng biết ăn nói, cậu đừng để ý đến ông ta. Tuy chỗ dịch tiên nguyên này không còn nhiều lắm, nhưng cũng là chút tấm lòng của chúng tôi, có thể giúp tu vi của thánh chủ tăng lên đôi chút." Trăn đen tới gần Đường Tuấn, ghé sát vào tai nói nhỏ: "Thánh chủ à, cậu cứ nhận lấy dịch tiên nguyên này đi. Nếu không thì cậu không đánh lại chúng tôi đâu, thế thì có lỗi với danh hiệu thánh chủ này lắm."
Tâm trạng vốn hơi phiền chán của Đường Tuấn đã dần dần bình thường lại sau khi nghe ba con yêu quái tôi một câu ông một câu, anh đẩy ba bình hồ lô dịch tiên nguyên về, nói: "Chút xíu dịch tiên nguyên đó cũng chẳng có tác dụng gì với tôi."
Anh hấp thụ hơn một nửa hồ dịch tiên nguyên trong tranh vẽ trên tường, đã ngưng tụ ra cực cảnh chi hoa. Bây giờ, một chút dịch tiên nguyên ấy với anh chỉ như muối bỏ biển, không có chút tác dụng nào.
"Thánh chủ đúng là quá sĩ diện." Đại bàng cánh bạc thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra cần phải đấu một trận nho nhỏ với thánh chủ, cho cậu ấy hiểu ra lợi ích của dịch tiên nguyên thì cậu ấy mới nhận lấy."