“Nếu về sau đụng tới anh ta, vẫn là quan tâm một chút đi, rốt cuộc anh ta cũng được xem như là đồng bạn với chúng ta.” Lộ Nguyên Quân nói.
Tư Niên thì thầm: “Chuyện này thì không có vấn đề gì, nhưng ở Man Hoang, quan trọng nhất vẫn là muốn dựa vào thực lực của bản thân. Nếu là vẫn luôn dựa chúng ta, anh ta tu luyện cũng không có ý nghĩa gì. Không lâu nữa là đến thăng cấp đại hội, Vạn Đạo Tông chúng ta sẽ là thế lực thứ ba giám sát trận chiến này, không chừng đến lúc đó nói chúng ta có thể đến được trận chung kết, cho nên tranh thủ mấy ngày nay, chúng ta phải nắm chặt thời gian tu luyện, thử xem có thể luyện ra thứ sáu văn hay không.”
Bong bong bong.
Lộ Nguyên Quân vừa định trả lời, bỗng nhiên một chuỗi tiếng chuông dồn dập vang lên.
“Chuông reo bảy lần là tín hiệu triệu tập khẩn cấp trong tông môn. Nguyên Quân, chúng ta đi thôi.” Sắc mặt Dạ Tư Niên chợt thay đổi, nhảy lên một cái, bay lên không trung.
Vẻ mặt Lộ Nguyên Quân nghiêm trọng, chân đạp lên hắc viêm, bám sát theo sau.
Chẳng bao lâu, hai người đã đi tới ngọn núi lớn nhất ở trung tâm của Vạn Đạo Tông.
“Hai kẻ nhà quê.”
Nhìn thấy Lộ Nguyên Quân cùng Dạ Tư Niên, những đệ tử của Vạn Đạo Tông đều bày ra vẻ mặt ra khinh thường. Khi vừa mới gia nhập Vạn Đạo Tông, hai người chỉ ngưng tụ ra một đạo Thần Văn, sử dụng Thần Thông cũng rất thô sơ. Mà những người gia nhập Vạn Đạo Tông đều có gia cảnh không tệ hoặc tài năng xuất chúng, hai người Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên đem so sánh với những người đó thì có vẻ hơi chút không bằng ai, cho nên bị gọi là kẻ nhà quê.
Do nguyên nhân như vậy, hai người mới liều mạng tu hành, dùng mấy tháng ngắn ngủi để tu luyện đến trình độ năm văn, trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn. Nhưng cho dù thế, hai người vẫn không được ưa thích so với những đệ tử cùng thế hệ ở Vạn Đạo Tông.
Sắc mặt của Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên trở nên khó coi. Thực lực năm văn tưởng như không tệ lắm, nhưng trong số các đệ tử hạch tâm, ít nhất cũng là năm văn, số ít thậm chí đạt tới bảy văn. Còn trên đệ tử hạch tâm là đệ tử chân truyền, gần như đều có một hai người bảy văn, tám văn. Bởi vậy, hai người bọn họ vẫn là đứng chót trong số các đệ tử hạch tâm.
“Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Tất cả các đệ tử hạch tâm và đệ tử chân truyền của tông môn đều đến.” Tầm mắt Dạ Tư Niên nhìn qua đám người trước mắt, ánh mắt khẽ run lên.
“Từ lâu đã biết Thánh tử củA La Nạp môn – A La Nạp là một kẻ hiếu chiến, không nghĩ đến lần này dám một mình đến Vạn Đạo Tông chúng ta, khiêu chiến Chu sư huynh.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong đám đông.
Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân liếc nhau, đều cảm thấy khiếp sợ.
Cả Vạn Đạo Tông to lớn chỉ có duy nhất một người được đệ tử hạch tâm và đệ tử chân truyền gọi là Chu sư huynh. Chu Kính, đệ nhất Thánh Tử của Vạn Đạo Tông, đồng thời là thiên tài siêu việt duy nhất của Vạn Đạo Tông ngưng tụ tám văn, mấy năm trước thành công đột phá Nguyên Anh, tu vi đã sớm đạt đến trình độ sâu không lường được. Là dạng người mà bọn họ chỉ có thể ngước lên nhìn thôi. Còn A La Nạp, bọn họ cũng từng nghe thấy danh tiếng của người này. Đệ nhất Thánh Tử Tu La môn, so về thiên phú cũng một chín một mười với Chu Kính.
“Chu Kính, thực lực của cậu cũng chỉ có như thế. Tu La Tà Quang Trảm!” Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, bốn phía tòa núi của Vạn Đạo Tông bị bóng tối bao trùm xuống, trên bầu trời hiện ra một vết đao ánh bạc lớn hơn mười mét, xé toạc bầu trời.
“Nhật Chiếu!”