Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ha ha ha. Vạn Đạo Tông chúng ta không có gì hơn điều này.” Viêm Kiên cười to, ánh mắt lại đầy vẻ miệt thị nhìn Dạ Tư Niên. Cái loại cảm giác này giống như tiện tay nghiền nát một con châu chấu vậy.  

 

Nhìn Dạ Tư Niên như thế, Lộ Nguyên Quân gắt gao nắm chặt nắm đấm, giờ khắc này, trong long lòng anh ta hiểu được, muốn được người khác tôn trọng trong thế giới Man Hoang này chỉ có thể làm bản thân mình đủ mạnh.  

 

So về bối cảnh của các môn phái thì mười cái Hỏa Vũ môn cũng không thể sánh bằng một Vạn Đạo Tông. Nhưng bàn về thực lực, dù cho anh ta và Dạ Tư Niên liên thủ cũng không đấu lại cao thủ bảy văn Viêm Kiên đánh bằng một tay. Nếu bây giờ ra tay cũng chỉ rước lấy nhục mà thôi.”  

 

Bọn họ đã tỏ ra tự hào ra sao khi kể với Đường Tuấn mình gia nhập Vạn Đạo Tông nhưng bây giờ thân phận đệ tử Vạn Đạo Tông này lại là điều sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ.  

 

Nếu như anh ta có thể ngưng tụ ra bảy văn, nếu như anh ta là đệ tử cấp độ thánh tử, nếu như anh ta có được thực lực như Chu Kính sư huynh thì Viêm Kiên Kiên còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?  

 

Nỗi uất nghẹn này không thể nào phát tiết đè nén lên lồng ngực của Lộ Nguyên Quân làm cho thân thể anh ta cũng trở nên run rẩy, hàm răng cũng đều cắn đến bật máu.  

 

“Ai.” Bỗng nhiên, một tiếng thở dài vang lên bên tai Lộ Nguyên Quân.  

 

Lộ Nguyên Quân nhìn thoáng qua lập tức giật cả mình, đứng ra muốn tóm lấy Đường Tuấn, thấp giọng nói: “Anh ta là cao thủ bảy văn, là nhân vật cấp bậc thánh tử, cậu không thể xúc động được đâu.”  

 

Thế hệ trẻ tuổi có nguyên đan có bảy văn trở lên, ở các tông môn thế gia đều được xưng là các Thánh tử, Thánh nữ.  

 

Có thể Đường Tuấn vô địch ở Thiên Mang tinh nhưng Thánh tử, Thánh nữ nơi này có ở mọi nơi trên đất Man Hoang tinh này, những người trẻ tuổi có thực lực nghịch thiên có rất nhiều. Mà Viêm Kiên trước mặt này có thể vượt biên giết được cả thiên tài cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.  

 

Hai người bọn họ đến Man Hoang tinh này đã được nửa năm rồi, cũng rất khổ công tu luyện, lại có thêm sự ủng hộ của Vạn Đạo Tông nhưng vất vả như vậy mới có thực lực của nguyên đan năm văn. Mà Đường Tuấn này, không có môn phái chống đỡ, tu vi có khi cũng không bằng hai người bọn họ.  

 

Không có bối cảnh, không có thực lực.  

 

Vậy mà rất có can đảm muốn ra tay với Viêm Kiên, dưới tình huống kia chắc chắn Viêm Kiên phải chết.  

 

Thính giác của Viêm Kiên nhạy bén cỡ nào, làm sao có thể không nghe thấy lời Lộ Nguyên Quân nói, anh ta khinh miệt nhìn qua Đường Tuấn, giễu cợt nói: “A! Chẳng lẽ anh muốn ra tay với tôi sao?”  

 

Sâu trong mắt Viêm Kiên dần dần hiện lên sát ý rét lạnh, thân thể Lộ Nguyên Quân cứng đờ, trên mặt lại nở một nụ cười, nói: “Không dám, không dám.”  

 

“Hừ! Thật không thú vị. Trong đám đệ tử của Vạn Đạo Tông chắc cũng chỉ có một mình Chu Kính có thể đấu với trận với tôi.”  

 

Viêm Kiên nhìn qua mấy người ở đây một chút, bất mãn nói.  

 

Vốn tưởng hai tên đệ tử Vạn Đạo Tông này có thể mang đến cho anh ta chút thú vị, không nghĩ tới lại mềm yếu không chịu nổi như thế. Mặc dù là đệ tử trọng tâm của Vạn Đạo Tông cũng không khiến anh ta đặt vào trong mắt, điều này làm anh ta rất thất vọng.  

 

Nói xong câu đó, Viêm Kiên liền tìm một chỗ ngồi xuống.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK