Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Mở cửa nhà thuốc, nhưng chỉ cho võ giả Chân Khí Cảnh cùng Thần Hải Cảnh đi vào."  

 

Ban Cơ dựa vào lan can nhìn về phía xa, lạnh lùng nói:  

 

"Sau Trảm Mã Đài, chỉ sợ rất nhiều người đã không để Vu Môn vào mắt nữa. Nhân cơ hội này, đúng lúc để người đời mở mang kiến thức, xem thử gốc gác nội tình của Vu Môn là như thế nào. Cũng để cho bọn họ biết, Vu Môn không phải đối tượng có thể tùy tiện khinh nhục. Ha ha, ở nhà họ Đường giết người nhà họ Đường, thật là thú vị."  

 

Thân thể Đường Quang Hòa run lên, gật đầu đồng ý.  

 

Theo mệnh lệnh Ban Cơ hạ xuống, rất nhiều võ giả Chân Khí Cảnh tông sư được tiến vào nhà thuốc, chờ đợi trận chiến này bắt đầu.  

 

Hôm thanh minh, trời mưa rơi lác đác, trong không khí lộ ra hơi thở lạnh lẽo.  

 

Thanh minh trời đổ cơn mưa, người đi đường sẽ bị mất hồn.  

 

Ngày này vốn là thời gian người Việt tảo mộ tế bái tổ tiên, hôm nay lại càng không bình thường. Hai người Ban Cơ cùng Đường Tuấn quyết chiến, đã làm náo động quá nửa giới võ đạo, gần như tất cả các cao thủ tông sư nổi danh trong giới võ đạo đều đến đây.  

 

"Thái Cực Trần Cửu An nhà họ Trần, Trình Tuấn Vũ nhà họ Trình ở phía Nam, tung hoành khắp Đông Bắc - Từ Nhật nhà họ Từ."  

 

Bên trên một toà lầu các, một ông lão râu tóc bạc trắng đang vuốt râu, ánh mắt đảo qua từng vị cao thủ tông sư đang đi lên lầu.  

 

"Ông nội, không phải chỉ là một trận quyết chiến thôi ạ? Đáng để hưng sư động chúng như vậy sao?" ở bên cạnh ông lão, một cô gái trẻ mặc quần áo luyện công trắng thuần bĩu môi, có vẻ không hiểu nói. Cô gái mặc dù trẻ tuổi, nhưng trên người lại lộ ra dao động chân khí, vậy mà lại là cao thủ Chân Khí Cảnh.  

 

Ông lão thấp giọng nói:  

 

"Hôm nay con thu hết tính khí nóng nảy ương bướng lại cho ông, nói chuyện nhỏ giọng thôi."  

 

Ánh mắt ông lão nhìn về phía mây đen che đang dần kín bầu trời, nói:  

 

"Trận chiến này, thắng bại không thể coi thường, việc này liên quan đến vấn đề mặt mũi của giới võ đạo Việt Nam."  

 

"Nhưng mà con nghe người ta nói, thực lực Ban Cơ bên Vu Môn mạnh hơn, Hậu Thiên Đạo Thể không có một chút phần thắng nào." Cô gái trẻ tuổi cau mày nói:  

 

"Đây chẳng phải là đang nói mặt mũi giới võ đạo Việt Nam sẽ bị anh ta làm mất sạch à."  

 

Ông lão nghe vậy thì sững sờ, không phản bác chỉ than nhẹ một tiếng, nói: "Hy vọng có thể xảy ra kỳ tích thôi."  

 

"Hư Thiên Quang!"  

 

"Làm sao mà gã dám đến đây chứ, không phải nói là gã có thù với Hậu Thiên Đạo Thể à?"  

 

Lúc này, một người đàn ông cường tráng đi lên lầu, rõ ràng là Hư Thiên Quang! Ông ta cũng là một trong số ít cao thủ tông sư ở Việt Nam. Quét một vòng qua đám người, ông ta tuỳ tiện ngồi xuống bàn của Trình Tuấn Vũ, châm chọc nói:  



"Họ Trình, tận mắt nhìn đồ đệ mình đi chịu chết, mùi vị không dễ chịu nhỉ." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK