“Mẹ ơi, thằng cha kia chỉ là thuận miệng bịa chuyện lừa người ta thôi.” Mộc Tĩnh Yên nói với vẻ mặt khinh thường: “Nhìn dáng vẻ của anh ta đâu có giống bác sĩ gì. Con thấy anh ta trông chẳng khác nào mấy tên lang băm, thầy bói bày sạp ngoài đường cả. Phỏng chừng lần này chữa bệnh cho ông nội, cũng là gặp may mà thôi.”
Đối với Đường Tuấn, Mộc Tĩnh Yên thực sự là không có bất kỳ thiện cảm nào, một khi có hội đương nhiên là phải ra sức chê bai anh.
“Được rồi. Chút nữa đưa cha của chúng ta đến bệnh viện kiểm tra là biết thật hay giả rồi. Nếu như cậu ta thật sự động tay động chân, thì nhà họ Mộc tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta!” Mộc Mạnh Nam trầm giọng nói. Ánh mắt tàn nhẫn, có thể ngồi vững vị trí giám đốc Tập đoàn Dương Mộc, tuyệt đối không phải là hạng người hiền lành!
“Hừm?” Ông cụ vốn đang nằm, lúc này lại phát ra giọng nói trầm thấp, sau đó yếu ớt tỉnh lại.
“Bố ơi (ông nội), bố (ông) thấy sao rồi ạ?” Một đám người vây xung quanh ngay lập tức.
Ông cụ nhìn mấy người bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn dẫn trở lại bình thường, hỏi: “Ta đang ở đâu đây?”
Mộc Mạnh Nam nói tóm tắt đơn giản về chuyện xảy ra ở trên núi, cũng không hề thêm mắm dặm muối gì vào.
Ông cụ hơi nhắm mắt, cảm nhận độ đập mạnh yếu của tim. Lúc mở mắt ra, ông cụ hoảng sợ ra mặt , thều thào nói: “Thần y! Quả đúng là thần y! Ta cảm thấy nhịp tim đập chưa từng mạnh mẽ như thế này, hít thở cũng thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, toàn thân của ta cũng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều!”
Ông ta cũng không biết rằng lúc Đường Tuấn châm cứu cho ông ta, chân khí chạy đều khắp cơ thể, đả thông kinh mạch,đồng thời, loại bỏ hết những bệnh tật khó nói trong cơ thể của ông ta.
“Bố ơi, thật đúng vậy sao?” Trong mắt Mộc Mạnh Nam lộ ra vẻ vui mừng, thân phận của ông cụ rất đặc biẹt, nếu như có thể chống đỡ được thêm mấy năm thì có lợi rất lớn đối với sự phát triển của nhà học Mộc.
Ông cụ gật đầu, trừng mắt nhìn con trai của mình một cái, nói: “Đây còn có thể có giả được hay sao? Chẳng lẽ, con muốn ông già này chết sớm một chút sao?”
Mộc Mạnh Nam ngượng ngùng cười.
Hoàng Phủ Nhược nói: “Bố, anh Mạnh Nam không phải là cái ý này. Nhưng để đảm bảo sức khỏe của bố, con đề nghị mấy ngày này bố nên đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát. Đặc biệt, cần phải tim và một số cơ quan quan trọng của cơ thể.”
Ông cụ im lặng một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
“Được! Con thông báo cho bệnh viện của Hà Nội ngay lập tức, để bọn họ chuẩn bị tốt!” Mộc Mạnh Nam trầm giọng nói. Bọn họ không yên tâm về điều kiện ở đây, Hà Nội là nơi đứng đầu cả nước về đội ngũ bác sĩ và trang thiết thiết bị y tế, cũng có thể bảo vệ an toàn cho ông cụ càng tốt hơn.
“Đúng rồi. Cậu thanh niên kia tên Đường Tuấn kia đâu rồi?” Ông cụ đột nhiên hỏi.
“Bố, bố yên tâm đi. Chỉ cần xác nhận sức khỏe của bố đã ổn, con sẽ mời chàng trai đó ra Hà Nội để điều dưỡng cơ thể cho bố, nhà họ Mộc chúng ta sẽ không bạc đãi cậu ta.” Mộc Mạnh Nam nói.
Lúc này, ông cụ mới hài lòng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mà những người khác của nhà họ Mộc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ khiếp sợ. Đặc biệt là Mộc Tĩnh Yên, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô đang trề ra, cảm giác nhét vừa được một quả trứng. Trong mắt của cô ta, Đường Tuấn chỉ là một tên lừa gạt, khoác lác không hơn không kém, sao có thể thật sự chữa khỏi bệnh cho ông nội của cô ta chứ.