Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Dung gia, Đường Tuấn ngồi trong tiểu viện uống trà, Hàn Bảo Long ở một bên luyện kiếm. Anh thỉnh thoảng chỉ điểm sửa chữa một chút, đều làm cho Hàn Bảo Long hiểu ra không ít phần.   

 

"Chủ nhân, tôi ra thử cùng anh ta đọ sức." Ngân Thiên quát to một tiếng, tung người chạy về phía Hàn Bảo Long. Thân pháp của anh ta cực nhanh, tuy thực lực không thâm sâu bằng Ngô Tùng, nhưng một năm nay tu vi của anh cũng tiến bộ không ít.”   

 

"Lát nữa ta sẽ toàn lực ra tay, nếu tên này ngay cả ta cũng không ngăn được, đi giao thủ với Liễu Mộc Thanh chính là tìm đến cái chết." Ngân Thiên trong lòng thầm nghĩ.   

 

Đường Tuấn gật gật đầu, nói: "Xuống tay nhẹ nhàng một chút."   

 

Ngân Thiên cười ha ha: "Tôi biết chủ nhân.”   

 

Đường Tuấn không khỏi cứng họng, lẩm bẩm nói: "Tôi là để bảo Bảo Long ra tay nhẹ hơn một chút.”  

 

Bên này anh ta vừa dứt lời, bên kia Ngân Thiên lập tức hét lên.   

 

Bản thân của Ngân Thiên chính là yêu thú, trời sinh mỗi lần chiến đấu đều tương sinh, tương thông với Đạo, thủ đoạn dường như không chút khuyết điểm.   

 

Nhưng Hàn Bảo Long chỉ nhìn thoáng qua, trường kiếm trong tay đâm ra.   

 

Nhất thời, Ngân Thiên cũng cảm giác được kiếm thế của Hàn Bảo Long bao phủ quanh thân mình, toàn thân trên dưới đều là khuyết điểm. Chỉ cần bị một kiếm này đâm tới, ít nhất kết cục cũng là bị trọng thương.   

 

"Kiếm thế sắc bén thật, không hổ là học trò của chủ nhân." Ngân Thiên hơi sửng sốt, cong người một cái, đổi phương hướng lần nữa nhào về phía Hàn Bảo Long.   

 

Hàn Bảo Long vẫn là một kiếm đâm ra, cái loại cảm giác như kiếm ở sau lưng lại xuất hiện.   

 

Lại nhào tới, Hàn Bảo Long vẫn là một kiếm.   

 

Dần dần, trán Ngân Thiên toát ra mồ hôi lạnh. Một lần cũng không sao, có thể nói là luyện thành kiếm pháp, còn có chút may mắn. Nhưng mỗi một kiếm của Hàn Bảo Long đều cho anh loại cảm giác tránh không thể tránh được, chiêu trùng chiêu trí mạng. Đây đã không phải là may mắn, mà thực sự là một thực lực mạnh mẽ đang chiến đấu.   

 

Sau khi liên tục ra tay hai mươi ba lần, Ngân Thiên rốt cục từ bỏ. Tuy rằng là thời gian ngắn ngủi, nhưng toàn thân anh ta mồ hôi đầm đìa, như vừa trải qua một hồi đại chiến. Chủ yếu là kiếm thế của Hàn Bảo Long tạo thành áp lực cực lớn đối với thể chất và tâm lý của anh, để cho anh mỗi một lần đều giống như tính mạng treo một sợi chỉ.  

 

Ánh mắt Ngân Thiên nhìn về phía Hàn Bảo Long cũng từ khinh khỉnh lúc trước chuyển sang xem trọng cùng tôn kính, hành lễ với Hàn Bảo Long, nói: "Đa tạ.”  

 

Vừa rồi nếu không phải Đường Tuấn bảo Hàn Bảo Long xuống tay nhẹ một chút, chỉ sợ kiếm đầu tiên của Hàn Bảo Long đã có thể cho anh thành phế nhân.  

 

"Được rồi." Đường Tuấn khoát tay áo, nói: "Bảo Long có kiếm thuật chỉ điểm của tôi, anh không phải đối thủ cũng bình thường.”  

 

Đúng lúc này, sắc mặt Đường Tuấn chợt thay đổi.   

 

Ngay sau đó, tiếng gào thét điên cuồng vang lên, một đạo thân ảnh xuất hiện trong tiểu viện, dần dần ngưng tụ thành một bóng người.  

 

Người vừa tới khuôn mặt thô kệch, không giận tự uy. Một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Đường Tuấn, mày nhíu chặt, thoạt nhìn thập phần không vui.   

 

"Đã biến mất một năm rồi, vì sao còn muốn lộ diện?" Thanh âm người tới nặng nề, đè nén lửa giận.   

 

"Việt Nam là gốc rễ của tôi, tôi tự nhiên phải trở về. Ngược lại là ông, thân là Long Vương của Nghịch Luân, có thể không để ý quy củ, xông vào nhà người khác sao?” Đường Tuấn trêu chọc nhìn người đàn ông trước mắt.   

 

Người tới chính là Long Vương.   

 

"Hừ, tôi không phải tới tranh luận với anh những thứ này." Long Vương hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Anh xuất hiện thì thôi, vì sao phải giết Ngô Tùng? Còn muốn khiêu chiến Liễu Mộc Thanh? Anh có biết hậu quả của việc này không?”  

 

"Ồ."   

 

Đường Tuấn cười nói: "Có cái gì là không thể?” Ngô Tùng dám động thủ với Mộ Dung gia, lại sỉ nhục gia đình Mộ Dung, tôi giết anh là đương nhiên. Về phần khiêu chiến Liễu Mộc Thanh, ông cảm thấy ông ta lần này khiêu chiến võ đạo giới Việt Nam, ông sẽ để lại cho ông chút mặt mũi nào sao?”  

 

Long Vương vung ống tay áo, giận dữ nói: "Cho dù như vậy, anh cũng không thể giết Ngô Tùng. Anh có biết anh ta là ai không, anh ta là Kiếm Thánh thân truyền, hạt giống Kiếm Thánh tương lai, Liễu Mộc đối xử với anh ta yêu quý chẳng khác nào con trai."  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK