“Chẳng lẽ không có đồ vật gì có thể chữa được thương thế của con sao?” Trình Tuấn Vũ trầm giọng, nói: “Chỉ cần là đồ vật tồn tại trên đời, chúng ta nhất định huy động toàn bộ lực lượng Trình gia tìm giúp con.”
Đường Tuấn là đồ đệ ông nhận thời gian ngắn nhất, nhưng lại là đồ đệ ông coi trọng nhất. Trình Tuấn Vũ làm sao có thể trơ mắt nhìn Đường Tuấn vì Trình gia mà trở thành bộ dạng này. Thân thể này vốn dĩ là vô địch thiên hạ, không thể chết sớm như vậy.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không có. Kể cả bảo vật ngàn năm cũng không có tác dụng gì.”
Anh ngẩng đầu nhìn trời xanh, lẩm bẩm nói: “Trừ khi con có thể phá vỡ trói buộc thân thể này, khám phá bí ẩn bên trong cơ thể. Đến lúc đó, có thể có cách chữa trị vết thương của Chùy Huyền Vu.”
Trình Tuấn Vũ với Trình Vân Thiên khẽ giật mình, ánh mắt run run, im lặng không nói gì.
Hai người không biết Đường Tuấn còn che giấu một vài chuyện, ví dụ như bây giờ anh chỉ cần dùng linh lực thì cơ thể sẽ lập tức già đi, hay như chuyện dựa theo tốc độ già đi này của anh, chỉ sợ thời gian còn lại chưa đến ba tháng. Sau ba tháng, có lẽ cơ thể đều hóa thành tro bụi.
“Vậy tiếp theo con định làm gì? Không thì con tiếp tục ở lại Trình gia bế quan, chưa biết chừng có thể tìm cách phá vỡ trói buộc cơ thể hay không?” - Trình Khắc Vũ đề nghị.
Đường Tuấn khẽ gật đầu một cái, nhìn về phía Tây Nam, nói: “Duyên phận của con không còn ở đây. Muốn phá vỡ trói buộc cơ thể, không phải bế quan là tìm được cách. Con muốn nhân cơ hội này đi ra bên ngoài, có lẽ sẽ tìm được cơ hội nào đó.”
Bế quan năm ngày, không phải Trình Tuấn không có thu hoạch được gì, trong lòng đã có sẵn suy đoán, chỉ là anh cần đi xác minh lại.
“Nếu thật sự như suy nghĩ của con, Hàn Nhật Long không thể đột phá, chính là vì sinh ra không gặp đúng thời. Thời khắc trời đất biến đổi sắp đến, võ đạo có lẽ sắp hưng thịnh, có lẽ chính là cơ hội của con, dựa vào đó để phá vỡ ràng buộc, đột phá thần hải.” Đường Tuấn đột nhiên cảm thấy thời gian chưa bao giờ gấp gáp như vậy.
Nếu như là trong quá khứ, anh có thể bình tĩnh chờ đất trời biến đổi, nhưng bây giờ anh chỉ có ba tháng, dù không thành công thì cũng coi như xả thân vì chính nghĩa.
“Được!” Trình Tuấn Vũ gật đầu, tỏ rõ vẻ đồng ý, lại nói: “Để Vân Thiên đi theo con, có thể giúp con xử lý mấy việc vặt hàng ngày.”
Đường Tuấn từ chối, nói: “Lần này không được. Chuyến này con đi qua nguy hiểm, chị Vân Thiên ở lại nhà đi.”
Cho dù anh bế quan năm ngày, cũng có thể đoán ra bây giờ bên trong giới võ đạo không biết bao nhiêu người đang nhìn vào mình để chê cười, chờ để đánh bại anh, đạt lấy thành tựu uy danh hiển hách. Đường Tuấn làm sao có thể liên lụy đến Trình Vân Thiên và Trình gia được nữa.
“Nhưng mà…” - Trình Vân Thiên còn muốn nói gì đó, Đường Tuấn khoát tay ngăn cô lại.
“Yến Đình Khôi đâu?” - Đường Tuấn nhìn trong sân chỉ có hai người Trình Tuấn Vũ và Trình Vân Thiên, lên tiếng hỏi.
Trình Vân Thiên đáp: “Anh ta chờ cậu bên ngoài.”
Đường Tuấn “vâng” một tiếng, đi ra ngoài sân.