Đó là một gia tộc võ thuật giỏi nhất nhì ở phía Nam, nghe nói trong tộc có hơn ba vị cao thủ Tông Sư, ông cụ Trình kia là một siêu cao thủ cách cảnh giới Thần Hải chỉ có một bước chân. Chú Long mà nhà họ Mộc anh phải dựa vào, trước mặt Trình Tuấn Vũ cũng phải cung kính gọi một tiếng “Trình lão tiền bối”.
Gia tộc võ thuật bình thường, chỉ cần không có Tông Sư thì nhà họ Mộc sẽ không e ngại. Nhưng đối diện với gia tộc võ thuật hiển hách như nhà họ Trình, đừng nói là một nhà họ Mộc mà ngay cả mười nhà họ Mộc cũng sợ là chẳng thể giết nổi người ta.
Dù có nhiều tiền tài hơn nữa, cũng cần phải có mạng để tiêu!
Nếu không phải gần trăm năm nay, giới võ đạo xuống dốc rối tinh rối mù. Những gia tộc võ thuật giống như nhà họ Trình sớm đã được mang danh là cả Việt Nam! Đặt vào thời cổ đại, thì đều là hào cường trấn giữ một phương!
“Anh, anh làm sao thế?” Mộc Tĩnh Yên nhìn thấy anh trai kiêu hãnh của mình mất phong độ như vậy, không cho là đúng nói: “Nhà họ Trình ở phía Nam tôi đã từng nghe qua, chẳng phải chỉ là một gia tộc thượng lưu thôi sao, nào có thể bì được nhà họ Mộc chúng tôi.”
“Em gái, im miệng!” Mộc Nhược Phùng gần như hét lên.
Mộc Tĩnh Yên ngây ra.
Mộc Nhược Phùng hơi cúi xuống, khom người nói: “Nhược Phùng không biết là cô chủ Trình đến, vừa nãy có gì mạo phạm, mong cô chủ Trình bỏ qua cho!”
Đám đông xung quanh vốn còn muốn xem kịch hay nhìn thấy cảnh này phải trợn mắt há hốc mồm, gần như không dám tin!
Trình Vân Thiên nghiêng đầu cười nói: “Nói thật, nơi Hà Nội này tôi không thích đến, nếu không phải ông nội sợ tên này gây chuyện, bảo tôi đi theo anh ta, thì dù có van cầu tôi cũng sẽ không đi. À phải rồi, Đường Tuấn là học trò của ông nội tôi.”
“Vâng vâng!” Mộc Nhược Phùng cũng không dám ngẩng đầu lên, vội vàng nói vâng.
“Đúng rồi. Bản thân Đường Tuấn cũng là Tông Sư, cũng chỉ có cao thủ Tông Sư hàng đầu như Trình Tuấn Vũ mới có thể bồi dưỡng ra được. Không ngờ tên này vậy mà còn có thân phận như vậy, chỉ mong anh ta đừng so đo những lời em gái nói lúc trước. Nhưng chỉ là một tên học trò mà thôi, chắc không đến nổi khiến nhà họ Trình đánh nhau đến chết với nhà họ Mộc đâu!” Suy nghĩ trong lòng Mộc Nhược Phùng không ngừng chớp động.
“Anh, sao anh lại như vậy chứ? Em cũng chẳng làm sai. Hơn nữa, chỉ là nhà họ Trình tầm thường thôi mà, nhà họ Mộc chúng ta có gì phải sợ!” Mộc Tĩnh Yên chưa từng thấy anh trai mình thấp giọng nhún nhường như vậy, không khỏi tức giận nói.
Sắc mặt Mộc Nhược Phùng lập tức thay đổi, vừa muốn nói em gái mấy câu, không ngờ lại có một giọng nói đùa cợt trong đám người vang lên trước: “Người ta đều nói cậu chủ cả nhà họ Mộc ngông nghênh cứng cỏi, trí tuệ tài năng, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mộc. Không ngờ biểu hiện hôm nay còn không bằng em gái của mình! Ha ha, xem ra nhà họ Mộc mấy người đang suy sụp thật rồi.”
Trong khi nói, một người ung dung bước ra từ trong đám người. Dáng người anh ta to lớn, cao gần hai mét, vóc dáng cường tráng, nặng khoảng một trăm tám một trăm chín mươi cân, dáng đi mạnh mẽ uy vũ, tràn đầy khí thế. Mặt đất phát ra âm vang thùng thùng trầm thấp, anh ta giống như một chiếc xe tăng hình người, tạo cho người ta áp lực cực lớn! Khuôn mặt thô kệch, luôn có trạng thái nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt!