Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện đã tới bây giờ, anh ta chỉ có thể nghe theo ý kiến ​​của Đường Tuấn. Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thể giao truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể được.  

 

Đường Tuấn xua tay nói: “Nếu như các cậu đã đổi ý thì cứ quên đi. Cũng chỉ là truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể mà thôi. Tôi thật sự không thèm quan tâm.”  

 

Dù gì thì anh cũng có truyền thừa Chu Tước Thần Quân trong tay, nên thực sự anh cũng không quan tâm mấy đến truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể. Phải biết tinh vực Chu Tước đã có gần mấy chục, mấy trăm, ngàn năm qua, trong khi Đại Diễn Thánh Thể thì chỉ có gần mười năm, nhưng cũng chỉ có một Chu Tước Thần Quân thôi! Lấy Thần Quân giết chết Tôn giả và tinh vực Ngũ đại của Trung ương ngân hà, không biết có bao nhiêu người muốn lấy được truyền thừa Chu Tước Thần Quân!  

 

“Hừ. Tên bác sĩ Dược này thật đúng là chết vì sĩ diện mà.”  

 

Mấy học trò của Đại Diễn Các nghe nói như thế, hầu hết đều không khỏi cười chế nhạo trong lòng. Nhưng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể không cần phải truyền ra ngoài.  

 

“Anh cả Thanh Phong, chúng ta làm như vậy có đắc tội với anh ta không?” Vẫn có một hai học trò của Đại Diễn Các cảm thấy có chút không ổn lắm, dù sao thì thân phận của Đường Tuấn bây giờ cũng không tầm thường. Hơn nữa y thuật của bản thân anh cũng không tệ. Bọn họ có chút lo lắng truyền âm đến cho Thanh Phong.  

 

Thanh Phong truyền âm nói: “Xem như đã đắc tội anh ta thì làm sao? Không nói đến anh cả Thái Hạo, chỉ nói đến vài người chúng ta. Hiện tại chúng ta đều đã nhận truyền thừa Thần Quân rồi, sau này muốn đột phá Thần Quân cũng không có vấn đề gì. Nhưng còn anh ta thì sao, có thể cả đời này anh ta sẽ bị mắc kẹt trong cảnh giới Động Hư. Một cảnh giới Động Hư nho nhỏ, đến lúc đó còn không có tư cách nhìn chúng ta nữa. Cho dù đắc tội đến loại người như vậy, cũng không có gì phải sợ cả, người phải sợ phải là anh ta mới đúng.”  

 

Trong giọng nói của anh ta mang theo sự khinh thường mạnh mẽ, giống như thể anh ta đã là Thần Quân rồi vậy.  

 

Mặc dù những học trò đó cảm thấy vẫn không ổn lắm, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.  

 

Đường Tuấn cảm thấy anh tiếp tục ở lại chờ đợi những học trò của Đại Diễn Các này cũng không có ý nghĩa gì, khi anh định mang đám người của Thu Linh rời đi, thì sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.  

 

Sau anh ta, sắc mặt của Thái Hạo cũng thay đổi theo, nhìn về phía khoảng không rồi hét lên: “Đi ra.”  

 

âm thanh gần như tạo thành một làn sóng âm và lan truyền ra xung quanh. Ánh mắt Thái Hạo nhìn chăm chăm vào chỗ không gian kia, từng đợt gợn sóng hiện lên, tựa như sắp nứt ra.  

 

“Qủa nhiên Đại Diễn Thánh thể rất lợi hại, vậy mà có thể cảm nhận được ta ngay lập tức.”  

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một bóng người từng chút một xuất hiện trong không gian đó. Dáng vẻ có phần hư ảo, gần như trong suốt, nhưng dung mạo lại rất rõ ràng.  

 

“Tần Thiên.” Thái Hạo nhìn người đi tới, cắn răng nói.  

 

Anh ta đã từng bị đánh bại trong tay Tần Thiên, thậm chí còn không kịp ra tay một chiêu, suýt chút nữa anh ta đã bị sống trong cái bóng của Tần Thiên.  

 

Tần Thiên cười nhẹ nói: “Thái Hạo, không ngờ mày lại có thể thức tỉnh Đại Diễn Thánh khí đó. Thật là ngoài sức tưởng tượng của tao. Nếu như tao biết sớm hơn, lúc đó tao nên giết mày rồi.”  

 

Thái Hạo nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc mày không có cơ hội đó đâu.”  

 

Hiện tại anh ta là Đại Diễn Thánh Thể, cũng là cảnh giới Động Hư, nên anh ta tự cho rằng mình cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Tần Thiên.  

 

Tần Thiên nói: “Mày rất tự tin đó. Cứ yên tâm đi, tao sẽ cho mày một cơ hội.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK