"Được. Trước hết tôi không so đo với mấy người." Đường Tuấn liếc mắt một cái nhìn mấy người bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
Bị mấy người này làm chậm trễ mất, anh muốn tìm tung tích của đám người Ma Tước kia căn bản là không thể nữa rồi. Nhưng Đường Tuấn lại không có ý định buông bỏ, anh có một loại cảm giác, lần này đám người Ma Tước gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ đang có âm mưu to lớn.
Nhìn thấy Đường Tuấn biến mất nơi chân trời, những người kỵ sĩ của toà án thứ bảy nhất thời để lộ ra vẻ tức giận trên gương mặt.
"Kiệt Tùng, sao có thể cứ thả anh ta đi như vậy? Chuyện này cho dù không phải anh ta gây ra, nhưng mà anh ta cũng không thoát khỏi việc có liên quan, phải tiếp nhận thẩm lí và phán quyết của chúng ta." Nữ kỵ sĩ dẫn đầu lên tiếng.
"Tuy rằng anh ta là cấp bảy, nhưng năm người chúng ta phối hợp, cộng thêm việc cùng quyết định phối hợp dùng thuật cùng tấn công, tôi không tin là anh ta có thể ngăn lại được." Lại thêm một người nói.
"Nếu thật sự không được, hãy để trưởng phán quyết đích thân ra tay. Trưởng phán quyết đã ngưng luyện được trung tâm tinh thần hạng hai, sức mạnh chắc chắn vượt qua anh ta. Tôi không tin anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy."
Mấy người bọn họ tức giận bất bình, người này một câu người kia một ý, hận không thể đánh chết Đường Tuấn ngay tại chỗ.
Kiệt Tùng thở dài, nói: "Chuyện này e rằng không đơn giản như vậy, có khả năng rất lớn sẽ liên quan đến ác ma trong truyền thuyết kia. Tôi phải trở về bẩm báo cho kỵ sĩ thứ nhất, để anh ta ra quyết định."
"Không phải chứ. Ác ma trong truyền thuyết? Không phải ông ta đã bị phong ấn rồi sao? Hơn nữa đây có phải là sự thật hay không cũng không cách nào xác thực được." Nữ kỵ sĩ há hốc mồm.
"Là thật đấy." Ánh mắt của Kiệt Tùng lộ ra biểu cảm sợ hãi: "Mục đích quan trọng nhất để toà án thứ bảy của chúng ta tồn tại chính là ngăn cản việc có người cứu ác ma ra khỏi đấy. Đi thôi, bây giờ chúng ta phải về toà án thứ bảy trước đã."
Sắc mặt của mọi người nghiêm trọng cùng nhau gật đầu, sự việc liên quan đến sống chết mất còn của cả phương Tây, không thể dựa vào sự sơ sài của bọn họ.
Sau khi tiến hành xử lý những thi thể của trang viên Crimson, đội ngũ năm người rất nhanh trở về đến toà án thứ bảy. Toà án thứ bảy ở bên trong một pháo đài cổ kính, mấy người họ vừa mới tiến vào pháo đài, lập tức phát hiện trong pháo đài ngoài kỵ sĩ thứ nhất ra, vậy mà chỉ có hai người tu hành phương Đông.
Hai người tu hành phương Đông này một người thì giống đạo sĩ, người còn lại thì có khí chất cực kỳ sắc sảo, như một vị kiếm khách.
Hai người này quả nhiên là Lạc Quách Thiên và Phong Hà Chiêu.
"Trưởng phán quyết, căn cứ vào tin tức chúng tôi nhận được, cái người tồn tại trong nơi trấn giữ ma dường như muốn cởi bỏ phong ấn để mà thoát ra. Toà án thứ bảy mấy người nhiều thế hệ bảo hộ nơi trấn giữ ma như thế, chẳng lẽ vì phát sinh ra vấn đề này, mà sinh linh thế giới phương Tây rơi vào cảnh lầm than sao?" Lạc Quách Thiên lên tiếng cho chính nghĩa, lời nói mang khí phách như đang bảo vệ cho muôn dân.
"Nơi trấn giữ ma đã được phong ấn mấy ngàn năm, đến nay chưa từng xảy ra vấn đề gì, mấy người đang nói bừa bãi cái gì vậy!" Kỵ sĩ thứ nhất trầm giọng nói.
Kỵ sĩ thứ nhất vốn không cường tráng, nhưng khi nói chuyện lại mang đến khí thế uy nghiêm mạnh mẽ từng chút một, ngay lập tức cả không gian đều trở nên vô cùng áp lực.
Lạc Quách Thiên và Phong Hà Chiêu đột nhiên biến đổi sắc mặt.
"Hơi thở của nguyên đan cấp một."
Lạc Quách Thiên và Phong Hà Chiêu liếc nhìn nhau, trong con ngươi đồng thời lộ ra vẻ khiếp sợ và sự ghen tị. Bọn họ trước đây luôn cho phép mình cố gắng đánh giá cao vị kỵ sĩ thứ nhất này, không ngờ vẫn còn xem nhẹ. Nguyên đan phẩm giai cấp một, e là trong Việt Nam này cũng chẳng tìm được mấy người.