Mộ Thanh nhíu mày lại, một lát sau nói: "Anh Dược hỏi như vậy, đúng là tôi có nghĩ đến một nơi. Vài ngày nữa ở thành Phục Liễu có một hội đấu giá, tôi nghe nói sẽ bán ra không ít hư không nguyên thạch, anh Dược có thể qua xem thử."
"Thành Phục Liễu sao?"
Đường Nghiêu gật đầu, chuẩn bị đi thành Phục Liễu một chuyến.
Mộ Thanh lại nói: "Thái tử Hoàng Triều vẫn đang chờ anh, nói là tìm anh có việc."
Lúc Đường Tuấn trở về nơi ở của mình, Ly Thanh Trần bày ra vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trong đại sảnh, mấy thị vệ đứng bên không dám nói lời nào.
Nhìn Đường Nghiêu đi vào, trên mặt Ly Thanh Trần mới hiện ra một chút ý cười, nói: "Anh Dược, tốt quá rồi, anh xuất quan."
Đường Tuấn gật đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ly Thanh Trần nói: "Ngay mấy hôm trước, bên cạnh hồ Hỏa Viêm đột nhiên bùng phát một căn bệnh lạ. Phụ Hoàng giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi phái mấy vị y sư sáu phẩm qua xem xét, nhưng mà mấy vị y sư này cũng bị lây nhiễm luôn. Y sư nói tính lây lan của bệnh này rất mạnh, ngay cả người tu hành cảnh giới hóa thần cũng sẽ bị lây, chỉ có cảnh giới Hợp Thể là có thể chịu được vài ngày nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị lây nhiễm. Một khi bị nhiễm bệnh, lực lượng sinh mệnh sẽ suy kiệt không ngừng, đã có không ít người tử vong. Tôi đã cho phong tỏa khu vực kia, không cho ai ra vào."
Sắc mặt Đường Tuấn biến đổi. Nơi này cũng không phải trái đất, mà là ngân hà trung ương phổ biến tu hành, những bệnh nan y giống như trên trái đất vốn không tồn tại ở đây. Mà bệnh này có thể lây nhiễm cho cả người cảnh giới Hợp Thể, đã rất đáng sợ.
Ly Thanh Trần nói: "Anh Dược, tuy rằng trong hoàng triều có y sư bảy phẩm nhưng tôi càng tin tưởng anh hơn. Cho nên tôi nghĩ mời anh đi xem một chuyến, nếu có thể thì giúp tôi giải quyết vấn đề nơi đó."
"Đây là bản đồ hồ Hỏa Viêm, chỗ này là hồ Hỏa Viên và tám tòa thành lân cận, tất cả đã được phong tỏa hết." Ly Thanh Trần mở ra bản đồ, chỉ cho Đường Tuấn xem.
Sắc mặt Đường Tuấn thay đổi. Thành Phục Liễu mà anh định đi cũng ở ngay bên cạnh hồ Hỏa Viêm.
Đây là trùng hợp sao?
"Đây là thành Phục Liễu à?" Đường Tuấn chỉ vào bản đồ hỏi.
Ly Thanh Trần khẽ nhíu mày nói: "Đúng là thành Phục Liễu này có chút kỳ lạ. Nói đúng ra lân cận hồ Hỏa Viêm có đến chín tòa thành, nhưng tám thành khác bị lây nhiễm hết, chỉ riêng thành Phục Liễu lại không có dấu hiệu bị lây nhiễm.
Đường Tuần trầm ngâm một lát nói: "Được, vậy tôi đi đến xem một chút."
Dù sao anh cũng phải đi đến thành Phục Liễu, vậy thì nhân tiện xem luôn căn bệnh lạ kia là bệnh gì đi.
Nhất thời Ly Thanh Trần lộ ra vẻ mặt vui mừng. Trong mắt anh ta, Đường Tuấn còn đáng tin hơn mấy y sư bảy phẩm trong hoàng triều.
Sau khi nói rõ mọi chuyện với Đường Tuấn xong, Ly Thanh Trần đã rời khỏi Độc Cô Cung ngay trong ngày. Mà Đường Tuấn chuẩn bị nói một câu với Mộ Thanh rồi đi đến thành Phúc liễu.