Về phần những người khác, đã sớm nhìn đến sững sờ, mặc dù bọn họ từng nghe nói Tiểu Thiên Sư Trương Tĩnh Hòa có pháp lực cao cường, nhưng trong tiềm thức của bọn họ cho rằng đây chỉ là mê tín cổ hủ. Nhưng hôm nay Trương Tĩnh Hòa vẽ bùa vào hư không, nói là làm ngay, gần như giống với nhân vật trong truyền thuyết thần thoại, phá vỡ nhận thức của bọn họ.
“Tiên nhân!” Dường như y chí của học trò gia thế có chút không vững, sắc mặt trắng nhợt, hai chân mềm nhũn quỳ gối, trong miệng run rẩy thì thầm.
Trên mặt của Trương Tĩnh Hòa lộ ra vẻ tự đắc, dường như vô cùng đắc ý với bản lĩnh vẽ bùa bằng ngón tay này, khóe miệng anh ta khẽ nhếch, quát: “Đi.”
Hỏa Diễm Trường Long lập tức gào thét cuộn lại tiến về hướng Đường Tuấn, ngọn lửa mào đỏ thắm đang cuồn cuộn, mang theo uy thế kinh khủng đốt cháy hết tất cả!
“Chút tài mọn!” Đường Tuấn khẽ cười một tiếng.
Anh đưa tay ra, nguyên khí tạo thành một bàn tay xuất hiện trên không trung, đột nhiên bóp lấy Hỏa Diễm Trường Long.
Oành!
Hỏa Diễm Trường Long lập tức bị bóp nát! Biến thành vô số nguyên khí và đốm lửa nhỏ mà tiêu tan đi!
“Nếu Tiểu Thiên Sư chỉ có chút bản lĩnh này, vậy thì thật là khiến người ta thất vọng.” Đường Tuấn lắc đầu, dáng vẻ lười biếng như vậy giống như đang cùng bạn cũ ôn lại chuyện xưa, chứ không phải là đang chiến đấu.
Trương Tĩnh Hòa thấy vậy, nhắm mắt lại, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm nghị.
Ngón tay anh ta lại vẽ vào trong hư không lần nữa, chỉ là lần này tốc độ càng nhanh hơn, gần như chỉ có thể nhìn thấy từng đường ảo ảnh.
Thời gian lần này anh ta vẽ bùa lâu hơn, nguyên khí trong không khí chợt bắt đầu chấn động dữ dội, nhưng Đường Tuấn không ngăn cản. Nếu như anh thật sự ra tay, chỉ cần một quyền là có thể đánh nổ Trương Tĩnh Hòa lúc này.
Anh rất muốn nhìn xem đạo pháp của núi Yên Tử một chút, có chỗ nào hơn người, có thể truyền thừa mấy ngàn năm, vững vàng không đổ.
Khi Trương Tĩnh Hòa đang không ngừng bấm tay niệm thần chú vẽ bùa, cả người anh ta lại đang lơ lửng, cách mặt đất hơn ba thước! Nguyên khí trời đất vô hình chấn động trong ống tay áo anh ta, phát ra tiếng gầm, tinh mang trong mắt của anh ta không ngừng lấp lóe, nắm chặt bàn tay, trong lòng bàn tay của anh ta ngưng tụ lại xuất hiện một thanh kiếm dài chừng ba thước!
Trên thân kiếm giống như là ngưng tụ từ sương mù, nhưng bị Trương Tĩnh Hoàn nắm thật chặt, giống như là một thanh kiếm thật sự! Người ở bên ngoài nhìn thấy, giống như là Trương Tĩnh Hòa đang làm ảo thuật, chỉ là động tác này thần kỳ hơn gấp mấy lần so với ma thuật.
Trong nháy mắt thân kiếm đã hoàn toàn ngưng tụ, Trương Tĩnh Hòa chậm rãi thở ra một hơi, sắc mặt anh ta tái nhợt đi rất nhiều, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ hưng phấn đắc ý.