Lúc nghe thấy âm thành từ hắc thạch truyền đến, anh cũng đã đoán được khả năng này.
Trước đây có linh hồn bị nhốt trong cây, bây giờ có linh hồn vị nhốt trong hắc thạch cũng không kỳ quái.
"Hay các người là chủ nhân của Phong Ma à?"
Đường Tuấn hỏi.
Âm thanh run rẩy trong hắc thạch nói: "Đúng vậy."
Dường như ngay cả khi nhắc đến bốn chữ chủ nhân Phong Ma đó khiến họ rất sợ hãi.
"Chủ nhân của Phong Ma rốt cuộc muốn làm cái gì? Cổ Ma Tộc đến đây là muốn làm gì?"
Trong đầu Đường Tuấn hiên ra từng cẩu hỏi.
Nếu xu hướng này tiếp tục, chỗ sâu hơn của khe Phong Ma có thể giam cầm nhiều linh hồn mạnh mẽ hơn.
Toàn bộ khe Phong Ma, chính là một tòa linh hương, một nơi giam cầm những linh hồn.
Nghĩ tới đây, Đường Tuấn cũng cảm nhận một luồng khí lạnh từ xương cụt bốc lên, khiến cả người anh cứng đờ.
Lúc này, bên ngoài vang lên một loạt âm thanh như xé gió.
Sau đó một giọng nói trầm vàng lên: "Tìm, cho tôi tìm! Tôi không tin bọn họ có thể trốn bao xa."
Huyết Thương Khuynh đuổi đến.
Đường Tuấn và A Bảo đi đến rìa lỗ thùng, họ nhìn xuống dưới, đúng lúc họ nhìn thấy Huyết Thương Khuynh đưa theo mấy tên Ma Thần xuất hiện ở núi xương trắng.
Bọn họ thấy hai người khổng lồ xương trắng đang đại chiến, trên mặt họ cũng lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng vẫn chậm chậm tìm kiếm ở bên trong.
Sức mạnh của người khổng lồ xương trắng ngang bằng với người đạt cảnh giới Thần Quân trung kỳ.
Mặc dù mấy tên Ma Thần rất kinh ngạc, nhưng chúng vẫn hề sợ hãi.
"Tên nhóc họ Đường, chúng ta nên làm thế bây giờ? Nếu để bọn họ phát hiện chúng ta, cẩu gia tôi cũng không bay được nữa đâu."
A Bảo bày ra bộ dạng than khóc.
Đường Tuấn im lặng một lúc, cuối cùng quay về bên cạnh hắc thạch, trầm giọng hỏi: "Ông không phải có thể khống chế tên người khổng lồ xương trắng."
Hắc thạch im lặng, dường như không muốn trả lời vấn đề này.
Cho đến lúc Đường Tuấn lên tiếng muốn để A Bảo đánh nát hắc thạch, hắc thạch mới lên tiếng nói: "Có thể. Bản thân người khổng lồ xương trắng cũng có linh tri nhất định, nhưng tương đối thấp, tôi có thể ảnh hưởng anh ta."
Đường Tuấn nói: "Được. Bảo tên người khổng lồ xương trắng tấn công những người bên ngoài đó."
Giọng nói trong hắc thạch nói: "Thực lực của bọn họ mạnh hớn tôi, tôi không đánh lại bọn họ. Nếu cơ thể người khổng lồ xương trắng bị phá hủy, sau đó tôi sẽ tan vào mây khói."
Ánh mắt Đường Tuấn nhìn về phía lỗ thủng trong ngoài núi xương vô tận kia, lạnh lùng nói: "Vậy thì thức tỉnh các bạn của ông đi."
Hắc thạch im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Được rồi."
Trong mắt Đường Tuấn lộ rõ vẻ sát khí.
Chu dù không thể nào giết chết được mấy người Huyết Thương Khuynh, anh cũng phải khiến những người ấy trả giá.
Hơn nữa Đường Tuấn cảm giác nơi sâu hơn của khe Phong Ma sẽ nguy hiểm hơn, lúc này đúng lúc có thể làm suy giảm thực lực của đám người Huyết Thương Khuynh.