Luồng khí tức cực lạnh này là đòn đánh của cảnh giới Nguyên Đan sơ cấp, chỉ sợ có là cả một ngọn núi lửa cũng sẽ bị nó làm cho đông cứng. Nhưng rơi xuống người Đường Tuấn lại giống như ném một viên đá nhỏ xuống biển, biến mất không gây ra một chút thay đổi nào.
"Đây là, Vô Cực Chi Tâm." Sắc mặt Lâm Thanh Thiên biến đổi, ánh mắt của bà ta nóng rực nhìn Vô Cực Chi Tâm trong tay Đường Tuấn. Bà ta có thể cảm giác được, sau khi luồng khí cực lạnh kia tiếp xúc với cơ thể Đường Tuấn đã bị Vô Cực Chi Tâm hấp thu toàn bộ. Nói cách khác, đòn vừa rồi của bà ta không làm Đường Tuấn bị thương mảy may.
Sắc mặt Đường Tuấn hơi đổi, anh nhìn Vô Cực Chi Tâm với ánh mắt nóng rực. Vô Cực Chi Tâm vốn không cân bằng mà thiên về Thuần Dương, nếu so sánh giữa Thần Dương Chi Tâm của Tôn Như Ngọc với Huyền Hàn Chi Tâm thì Thần Dương Chi Tâm mạnh hơn nhiều. Nhưng sau khi hấp thu luồng khí lạnh kia thì Đường Tuấn lại cảm nhận được hàn khí trong Vô Cực Chi Tâm này đang lớn dần, nó đang khôi phục lại sự cân bằng từng chút một.
"Nếu để Vô Cực Chi Tâm hấp thu càng nhiều Huyền Hàn Chi Khí, nói không chừng có thể làm cho nó khôi phục cân bằng, biến thành Vô Cực Chi Tâm thật sự." Đường Tuấn nghĩ thầm trong lòng. Vô Cực Chi Tâm hiện tại không phải bản hoàn chỉnh, chỉ khi nó khôi phục cân bằng mới được coi là Vô Cực Chi Tâm thật sự.
"Giao Vô Cực Chi Tâm ra đây, đó là đồ của Hàn Cung." Lâm Thanh Thiên đưa tay ra lệnh.
Đường Tuấn lắc đầu, thậm chí còn nắm chặt Vô Cực Chi Tâm hơn nữa: "Đừng mơ tưởng.”
Lâm Thanh Thiên khởi động Hàn Cung đại trận, thực lực của nó khiến cả Đường Tuấn cũng phải kiêng dè. Là anh quá xem thường Hàn Cung rồi. Có Vô Cực Chi Tâm tương đương với việc anh có một lá bài mạnh để khắc chế Huyền Hàn Chi Lực của Hàn Cung. Có thể nói, cho dù vị tổ sư đầu tiên của Hàn Cung có tái sinh cũng chưa chắc đã làm gì được anh.
"Thứ ăn trộm." Lâm Thanh Thiên nghiến răng nghiến lợi.
“Phó cung chủ, hiện giờ chúng ta nên làm sao đây?” Một người phụ nữ đi theo Lâm Thanh Thiên truyền âm hỏi.
"Phó cung chủ, trong tay người này có Vô Cực Chi Tâm. E là cung chủ đích thân ra tay, cũng không chắc có thể trấn áp cậu ta.” Một người khác cũng truyền âm đến nói.
Sắc mặt Lâm Thanh Thiên vô cùng khó coi, hiện tại đúng là bà ta không có cách gì để đối phó Đường Tuấn.
"Được rồi, Thanh Thiên, trò cười hôm nay nên kết thúc rồi." Đúng lúc này, từ nơi sâu nhất của Hàn Cung vọng ra một giọng nói.
Giọng nói này có vẻ lười biếng, tựa hồ mang theo vô hạn quyến rũ.
"Cung chủ."
"Cung chủ."
Sắc mặt của mọi người thuộc Hàn Cung đồng thời thay đổi, sau đó tất cả khom lưng về phía nguồn gốc của giọng nói ấy.
Sâu trong Hàn Cung, một bóng người thướt tha bước ra. Người đó rất đẹp, ngay cả Thẩm Minh Hoa cũng kém xa. Bà ta có khí chất dịu dàng như tiên nữ sống trên cung trăng, mang theo cảm giác có một không hai trên đời.
Bà ta đạp chân lên hư không, trong chớp mắt liền đi tới trước mắt mọi người.
Người này chính là Lâm Thi Tình, cung chủ hiện tại của Hàn Cung, cũng là người mạnh nhất Hàn Cung hiện giờ.
Lâm Thi Tình vừa xuất hiện đã làm Đường Tuấn cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, như thể tất cả thủ đoạn của anh đều bị nhìn thấu vậy.