Mà Chu Tiêu Ân tựa hồ cố ý làm như vậy, kiếm khí không ngừng, nụ cười giễu cợt trên khóe miệng, như thể ông ta đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình. Ngược lại, làn da trắng nõn trên người của Thạch ma nữ lộ càng nhiều, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ lẫn tức giận.
"Chu Tiêu Ân ông đê tiện vô sỉ." Quần áo trước ngực của Thạch ma nữ bị kiếm khí xé nát, cuối cùng cô ta không nhịn được chửi rủa Chu Tiêu Ân.
Ánh mắt Chu Tiêu Ân có chút tham lam nhìn cảnh xuân trước ngực Thạch ma nữ, khóe miệng gợi lên một ý cười, nói: "Khà khà. Chỉ cần cô thề làm kiếm nô cho tôi, tôi liền giúp cô giết Huyền Linh."
"Mơ tưởng." Thạch ma nữ cắn răng nói.
Chu Tiêu Ân nhún nhún vai, nói: "Vậy không có biện pháp. Người Băng Tuyết Quốc Độ khẳng định đều muốn biết thân thể cô dưới bộ quần áo đen kia như thế nào đó? Khà khà, tôi liền từ bi thỏa mãn bọn họ một lần vậy."
"Chu Tiêu Ân này đúng là không biết xấu hổ hống hách." Ô Đạo Nhân nhẹ giọng nói, tầm mắt ông ta lại dừng ở trên ngực Thạch ma: "Nhưng mà dáng người Thạch ma nữ này thật đúng là vô cùng đẹp. Cô ta hẳn phải bốn mươi tuổi rồi, lại có thể bảo dưỡng tốt như vậy."
"Thạch ma nữ cứu Tiểu Lệ, ân tình này tôi phải trả." Đường Tuấn thấy thế thầm thở dài.
Anh mới vừa bước ra từng bước đã bị Ô Đạo Nhân bỗng nhiên giữ chặt: "Cậu ra để làm gì? Không thấy được ba người bọn họ đang đại chiến sao, cho dù tu vi cậu không tồi, nhưng lúc này cậu đi lên là chịu chết phải không?"
Đường Tuấn thoát khỏi vòng tay của đám người Ô Đạo Nhân, giẫm lên khoảng không bay về phía chiến trường của ba người.
"Người này thật sự là không biết sống chết. Lúc này đi lên, đừng nói ba người Huyền Linh, cho dù những người theo dõi cuộc chiến sẽ không bỏ qua cho cậu ấy." Ô Đạo Nhân nói thầm nói: "Tiểu tử này ỷ vào một chút tu vi liền dám làm càn như thế, căn bản muốn chết."
Ô Đạo Nhân vừa mới nói xong, một người tiến lên ngăn cản Đường Tuấn. Ngăn lại Đường Tuấn chính là một người đàn ông rất gầy, gầy trơ xương bọc da, làm cho người ta có một loại cảm giác khinh thường. Nhưng làn da của ông ta dường như được mạ thêm một tầng vàng, màu vàng sáng bóng dưới da như đang lưu chuyển. Theo cường độ khí tức có thể phán đoán ông ta cũng là Cảnh giới Thần Hải sơ cấp. Giống như Chu Tiêu Ân, người này có lẽ là một thiên tài yêu nghiệt vượt biên để chiến đấu.
"Xong đời. Kim Tinh ra tay, Mặc dù ông ta có sức mạnh ngang ngửa với Chu Tiêu Ân, nhưng đứng đầu ở Băng Tuyết Quốc Độ được mấy người, một thân phòng ngự chỉ có ba người Yêu Vũ Cơ, Huyền Linh cùng Thạch ma nữ mới có thể phá vỡ." Ô Đạo Nhân nhìn thấy người đàn ông kia thở dài nói.
"Người mới, cậu muốn làm gì?" Kim Tinh hai tay ôm ngực lạnh nói với Đường Tuấn.
"Cút ngay." Đường Tuấn quát.
Lúc này, quần áo Thạch ma nữ lại bị Chu Tiêu Ân xé rách thêm mấy chỗ.
"Muốn chết, dám nói chuyện với tôi như vậy. Người ở Cực Cảnh như cậu tôi không biết đánh chết bao nhiêu rồi." Kim Tinh cả giận nói.
Ông ta giáng cho Đường Tuấn một quyền, không khí bộc phát tạc nứt ra. Một quyền này của ông ta gần bằng với Tôn Như Ngọc.
"Hừ. Thực nghĩ mình là thiên tài sao?" Đường Tuấn châm chọc cười, đồng thời đánh ra một quyền.
Hai quyền va vào nhau.
Đừng.