"Nguyên lực tiến vào trong cơ thể ta! Vậy tức là từ giờ tôi sống hay chết đều do cậu ta quyết định ư?” Long Dần trầm giọng nói, đồng thời một cỗ áp lực nặng nề đặt lên trên người Đường Tuấn.
Đường Tuấn ngẩn ra, chợt gật gật đầu.
“Nực cười!” Giọng nói của Long Dần mang sự lạnh lẽo và cả sát ý nữa. Nếu không phải Đường Tuấn còn có tác dụng thì ông ta đã rat ay giết luôn cậu ta rồi.
"Đường Tuấn, anh muốn làm gì?" Long Diên cũng nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy sự không hài lòng.
Anh ta lại dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Đưa nguyên khí tiến vào trong cơ thể đối phương tương đương với giao tính mạng của mình cho đối phương, dù hai người có là đạo lữ, là vợ chồng cũng không chắc đồng ý.
Đường Tuấn cười khẽ một tiếng, cũng biết hai cha con này đề phòng anh. Đường Tuấn lắc đầu, không nói gì nữa. Nếu đối phương đã không tin thì anh cũng không muốn chủ động bám riết lấy đối phương.
Long Diên hừ lạnh, tuy rằng không nói gì nữa nhưng ánh mắt khi nhìn Đường Tuấn lại lạnh nhạt hơn rất nhiều. Long Dần còn định khách sáo với Đường Tuấn vài câu cho đủ lễ phép bề ngoài, nhưng bây giờ, ông ta khép hờ đôi mắt, ra vẻ không định nói thêm gì với Đường Tuấn nữa.
Trong điện bỗng nhiên lâm vào trong một khoảng yên lặng kì quặc.
Đường Tuấn mặc kệ, anh chỉ yên lặng vận chuyển Thần Tàng Quyết chữa thương.
Một lát sau, bên ngoài cung điện vang lên một loạt tiếng bước chân khẽ khàng.
"Đường Tuấn đâu? Dám giết Huyền Giáp Vệ của tôi, tôi muốn anh phải chết.” Song song với tiếng chân là một giọng nói hung hồ cũng vọng vào trong này.
Cộp cộp cộp.
Một đám người bước vào cung điện.
Quốc sư Trần Hựu và với người con trai Trần Ngọc, đi và họ còn có tám người cả nam lẫn nữ mặc áo giáp bạc. Anh mắt của đám người này khi nhìn về phía Đường Tuấn tràn ngập oán hận, từ trang phục bọn họ đang mặc có thể đoán ra thân phận của bọn họ chính là những Huyền Giáp Vệ còn lại trong phủ Quốc sư.
“Quốc sư, ông làm vậy là có ý gì? Long Dần nhíu nhíu mày.
Trần Hựu lạnh lùng nói: "Bớt nói nhảm đi, giao Đường Tuấn ra đây cho tôi thì tôi sẽ không trở mặt với nhà họ Long các người, nếu không!”
Trong lúc nói chuyện, một luồng khí thế cường đại từ trên người ông ta bùng nổ nở rộ ra, khí thế này còn gần bằng với Long Dần.
“Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn!” Long Dần thất thanh.
Trần Hựu nhìn Long Dần, trên mặt ông ta lộ vẻ đắc ý.
"Quốc sư, nhà họ Long chúng tôi chuẩn bị đề cử Đường Tuấn tham gia cuộc thi của Thiên Huyền Tông. Ông đòi giết anh ta, không sợ Thiên Huyền Tông trách tội sao?” Long Diên bỗng nhiên đứng ra tranh luận với Quốc sư Trần Hựu.
"Ồ. Trưởng công chúa cho rằng chuyển ra khỏi Thiên Huyền Tông thì lão đây sẽ sợ sao?” Trần Hựu cười lạnh một tiếng, ông ta hơi hơi khom lưng với bên ngoài cung điện: "Mời Tứ trưởng lão.”
Tứ trưởng lão!
Cái tên này như có một loại ma lực gì đó khiến Long Diên và Long Dần Quân lập tức đứng dậy, nhìn ra ngoài cung điện.
Dưới ánh mắt trông mong của mấy người, một ông lão mặc trang phục của đạo sĩ, khuôn mặt tầm thường từ bên ngoài cung điện đi đến. Tu vi của ông ta cũng đã đạt tới Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, nhưng giữa hai đầu long mày lại lóe ra ánh sáng vàng kim, nói rõ ông ta đã ngưng luyện được Nhất đẳng Kim Đan.
"Tứ trưởng lão."