Nhưng cho dù như vậy, Trần Hồng Minh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, chân tay bủn rủn, lục phủ ngũ tạng giống như muốn dời sông lấp biển. Trong mắt của anh ta lộ ra vẻ kinh sợ, như là nhớ ra được điều gì đó. Gian nan đứng dậy, anh ta tuyệt đối không dám tới gần Đường Tuấn nữa, chỉ là cặp mắt oán độc vẫn nhìn chằm chằm Đường Tuấn.
"Ngài Đường, anh thật là lợi hại." Trần Lệ Lệ thấy vậy, chẳng những không hề có chút ngạc nhiên nào, mà ngược lại còn lộ vẻ vui mừng. Cọ cọ đường cong đáng tự hào của mình lên cánh tay của Đường Tuấn, giọng nũng nịu, trong hơi thở mang theo hương thơm nhàn nhạt nói bên tai Đường Tuấn.
"Buông ra." Đường Tuấn lạnh lùng nói.
Trần Lệ Lệ đơ người ra, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh như băng của Đường Tuấn, vẫn phải buông tay xuống, dáng vẻ thành thật đứng đó.
Nhìn thấy Đường Tuấn không hề có ý định đuổi cô ta đi, trong lòng Trần Lệ Lệ có chút vui vẻ. Cô ta rất có lòng tin với dáng người của bản thân, có thể khiến phần lớn đàn ông bị khuất phục, quỳ gối dưới váy của cô ta.
"Ngài Đường muốn đi tới đâu vậy?" Trần Lệ Lệ cả gan, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh hỏi.
"Hà Nam." Đường Tuấn thản nhiên nói.
Trên gương mặt Trần Lệ Lệ lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết rồi nói: "Nếu vậy thì thật là trùng hợp. Chuyến bay này của tôi cũng là tới Hà Nam, xem ra tôi và ngài Đường ngồi cùng trên một chuyến bay rồi. Thật là có duyên quá mà."
Đường Tuấn cũng lười để ý đến loại phụ nữ mưu mô xảo quyệt này, nên không có trả lời lại.
Rất nhanh sau đó, bởi vì là tiếp viên hàng không, cho nên Trần Lệ Lệ được lên máy bay trước giờ.
Cô ta rất hiểu giữa nam và nữ cần có chừng mực. Nếu đã cùng chung chuyến bay với Đường Tuấn, vậy thì trước sau gì cũng sẽ có thêm cơ hội để kết giao. Trước khi đi, cô ta nhìn qua Đường Tuấn với ánh mắt rất sâu, đầy vẻ quyến rũ mị hoặc, dường như ẩn chứa rất nhiều tình cảm mà không thể nói ra thành lời. Nếu có người nào nhìn thấy mà không biết sự tình, thì sẽ tưởng rằng cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt, đang quyến luyến từ biệt nhau ở đây.
Sau khi Trần Lệ Lệ rời đi, Trần Hồng Minh cũng không dám ở lại. Anh ta bước tới mua tấm vé đi đến Hà Nam, cùng một chuyến bay với Đường Tuấn và Trần Lệ Lệ. Sau khi mua xong vé, anh ta lấy di động ra và gọi điện thoại.
"Anh họ, em muốn đến Hà Nam chơi vài ngày. Ừm, đến lúc đó, thuận tiện tìm anh thảo luận một vài chuyện." Trần Hồng Minh hàn huyên vài câu đơn giản với người ở đầu dây bên kia, rồi cúp máy.
Anh ta nhìn Đường Tuấn một bộ dạng trầm ổn đang ngồi ở phía xa, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh lùng. Người anh họ mà vừa rồi anh ta nói chuyện qua điện thoại đang làm ăn không tệ ở Hà Nam, nghe nói đang phụ trách bộ phận buôn bán của nhà họ Từ. Hơn nữa, anh ra đã từng tận mắt chứng kiến anh họ chém đứt một khối sắt thép chỉ bằng một tay, anh họ của anh ta có từng nói lúc say rượu, nói cái gì mà cao thủ có nội lực.
"Thằng nhóc chết tiệt, dám tranh đoạt phụ nữ với tao, thật là chán sống rồi. Còn có Trần Lệ Lệ, lần này, tôi muốn cô phải khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân của tôi." Trần Hồng Minh hung hăng nắm chặt tấm vé máy bay trong tay, lòng đầy căm phẫn.
Trần Lệ Lệ đoán quả không sai, chỗ ngồi của Đường Tuấn xác thực là giống chuyến bay của cô ta.
Khi lên máy bay, Trần Lệ Lệ cười tươi như hoa nhìn Đường Tuấn: "Ngài Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi."