"Vốn dĩ còn tưởng rằng chín mươi chín quyển bí tịch thần thông là đủ rồi, không ngờ rằng Đại Thừa Thần Thông bình thường vẫn không được." Đường Tuấn cười khổ. Đạo sĩ Trung Thanh là người tu hành có thể so sánh với ông lớn Hóa Thần, trong tay mới có loại bí tịch thần thông chỉ thẳng ra ngọn nguồn như Thiên Đằng Thuật, những thế gia giống như nhà họ Từ hoàn toàn không có. Thậm chí anh nghi ngờ rằng toàn bộ thế giới Man Hoang có nhiều thần thông đẳng cấp cao như vậy để cung cấp cho anh tu luyện hay không.
Không chỉ có như thế, sau khi tu luyện ba đạo thần thông, Đen Nguyên Tinh lại tiêu hao gần một phần trăm số lượng. Điều này khiến Đường Tuấn lại cảm thấy đau lòng.
"Thần Văn Đại Thừa Sơ Cấp đối với sự tăng cường của thực lực rất có hạn đó." Đường Tuấn cảm ứng tình hình của pháp lực trong cơ thể, đoán chừng sau khi ngưng luyện ba đạo Thần Văn cấp bậc Đại Thừa, có lẽ thực lực sẽ tăng cường thêm một nửa.
"Nhưng mà có chút ít còn hơn không." Đường Tuấn tự an ủi mình.
Sau khi tu luyện xong tam môn Đại Thừa Thần Thông, Đường Tuấn cũng không ngừng tu luyện, mà là hồi tưởng lại cảm ngộ khi chiến đấu với Lăng Hồng Lam lúc trước.
Nén pháp lực, ngưng thực, phóng thích.
Khi Đường Tuấn dùng tâm niệm dẫn dắt pháp lực, một sợi tơ pháp chui ra từ đầu ngón tay của anh, giống như cành liễu màu trắng phất phới trong gió.
Sợi tơ pháp lực này rõ ràng hơn sợi tơ khi ngưng kết ở Thái Sơn lúc trước. Nó đang không ngừng biến đổi theo suy nghĩ của Đường Tuấn.
Ngay sau đó, lại có thêm một sợi tơ pháp lực chui ra ngoài, một sợi lại một sợi. Không lâu sau, mười đầu ngón tay của Đường Tuấn đã bị những sợi tơ pháp lực quấn lấy, trên mỗi một ngón tay, đều có ít nhất trăm sợi tơ pháp lực. Còn Đường Tuấn sắc mặt chỉ trở nên nghiêm túc một chút, hiển nhiên anh còn có nhiều sức mạnh hơn.
"Mỗi một sợi tơ pháp lực đều tương đương với một vật trung gian, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh tương đương với một phần mười thực lực của mình." Cảm nhận được sự dao động truyền đến từ trên sợi dây pháp lực, sắc mặt của Đường Tuấn hơi thay đổi.
"Thiên Cảnh."
Lúc này, bỗng nhiên ngoài sân có một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Đường Tuấn nhìn qua, đúng lúc trông thấy Đồ Yên Nhi đang dùng tay che miệng nhỏ với vẻ mặt kinh ngạc. Đường Tuấn thu sợi tơ pháp lực lại, khẽ nhíu mày hỏi: "Cái gì gọi là Thiên Cảnh?"
Đồ Yên Nhi dùng một ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Đường Tuấn, nói: "Đó là một loại phân cấp cảnh giới của đan y thế gia nhà họ Cố."
Sau khi nghe xong giải thích của Đồ Yên Nhi, Đường Tuấn lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, trong lòng cũng có thêm một phần hứng thú đối với nhà họ Cố
"Thiên Cảnh, là cảnh giới mà một vài trưởng lão uy tín lâu năm có cảnh giới Nguyên Anh của nhà họ Cố mới có thể đạt được. Nghe nói những năm gần đây nhà họ Cố xuất hiện một vị thiên tài, nhưng vị thiên tài đó mới đột phá Thập Cảnh mười mấy năm trước." Đồ Yên Nhi che lấy miệng nhỏ, thất thanh nói.
Đường Tuấn cũng chỉ cười cười, loại sợi tơ pháp lực này chẳng qua là vi thao đối với pháp lực mà thôi, điều cần thiết chính là tinh thần lực lớn mạnh và pháp lực thật lớn, mà những thứ này vừa hay anh đều có được.
"Em phải quay về rồi." Nói chuyện phiếm vài câu, Đồ Yên Nhi bỗng nhiên nói.
Vẻ mặt của cô gái nhìn có chút không nỡ, cũng không phải là bởi vì thích Đường Tuấn, mà là bởi vì cô ta tìm được một cảm giác của người thân trên người Đường Tuấn. Chị gái ruột được mệnh danh là thiên tài và tương lai của Độc Tông, lại một lòng chỉ muốn tu luyện, rất ít khi quan tâm tới cô ta, đây cũng là lý do cô ta hờn dỗi chạy ra khỏi Độc Tông.
Rời khỏi Độc Tông lâu như vậy, vẫn chưa có ai ra ngoài tìm cô ta, có lẽ ngay cả chị gái của mình cũng không phát hiện cô ta rời đi.
Nếu như có thể, cô ta lại muốn ở mãi bên cạnh Đường Tuấn. Dù sao thì cũng thú vị hơn nhiều so với Độc Tông âm u đầy tử khí kia.