Phương Nguyên Minh khoát tay áo, nói: “Không cần quản anh ta, các người luận đạo đi.”
Phương Nguyên Minh vừa dứt lời, một người thanh niên đã cười nói: "Tôi tới trước."
Ngón tay của anh ta chỉ vào hư không, hiện lên một ngọn lửa, đầu tiên là hóa thành một đóa hoa sen lửa, sau đó hóa thành một con phượng hoàng lửa, đang lượn quanh đỉnh đầu của mọi người, tiếng phượng hoàng vang lên không ngừng ở bên tai. Cuối cùng, phượng hoàng lửa rít lên một tiếng, hòa làm một thể với người thanh niên.
"Thuật khống chế lửa của Ly Hiên càng trở nên tinh vi."
"Trong thế hệ trẻ, e là Ly Hiên có thể xếp vào top hai mươi."
Mấy người rối rít khen ngợi, ngay cả Chu Nhã Nhi cũng khen một câu.
Tiếp theo, lại có mấy người biểu diễn thuật pháp hoặc võ đạo. Có người ngưng tụ nước thành áo giáp, mặc lên người, đạn cũng không thể bắn xuyên qua. Có người dùng nắm tay phá m Chưởng, không gian ở đây vang lên tiếng phá bầu trời chói tai. Sau khi mỗi người biểu diễn xong, những người khác cũng sẽ phê bình, tham khảo lẫn nhau.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người Phương Nguyên Minh, Chu Nhã Nhi và Đường Tuấn không biểu diễn.
"Nguyên Minh tu vi của anh là cao nhất trong mấy người chúng ta, lại là em ruột của chí tôn nhà họ Phương, lần này phải thể hiện tài năng cho chúng tôi."
Ở trong tiếng hô, Phương Nguyên Minh cười nhạt, nói: "Các người xem kỹ đây."
Bỗng nhiên anh ta đứng dậy, chân đạp lên hư không, nguyên khí biển cả ở sau lưng anh ta như ẩn như hiện. Anh ta khẽ quát một tiếng, một bóng người cao lớn gấp mấy lần anh ta xuất hiện ở sau lưng. Bóng người cứng rắn, gương mặt giống hệt như Phương Nguyên Minh, nhưng lại mang đến cho người khác một khí tức thần thánh.
Người khổng lồ mở miệng: "Các người cảm thấy một tay này của tôi như thế nào."
Lại là giọng của Phương Nguyên Minh.
Mọi người ngơ ngác, sau đó rối rít lắc đầu, nói: "Không hổ là em ruột của chí tôn nhà họ Phương, cấp bậc của tôi không bì kịp."
"Cho dù ném đi thân phận em trai của chí tôn nhà họ Phương, thì thiên phú của Nguyên Minh anh cũng vô cùng tuyệt, giả dĩ thời nhật*, nói không chừng nhà họ Phương sẽ có nhiều thêm một vị cao thủ chí tôn."
*nó dùng để chỉ một người rất có triển vọng, nhưng thời gian chưa đến, cần một thời gian để củng cố và rèn luyện và sẽ có kết quả đáng kinh ngạc trong tương lai. Nói chung là đề cập đến một người nào đó đầy hứa hẹn.
Phương Nguyên Minh mỉm cười ngạo nghễ, nhìn mọi người, ánh mắt của anh ta đột nhiên cứng lại. Mọi người ở trong sân, bao gồm Chu Nhã Nhi đều lộ ra sự kính nể đối với anh ta, chỉ có sắc mặt của Đường Tuấn là không thay đổi.
Phương Nguyên Minh đọc thầm trong lòng, người khổng lồ sau lưng anh ta đột nhiên cúi người xuống, giống như một ngọn núi nhỏ đột nhiên đè xuống. Người khổng lồ đột ngột dừng lại ở trên đỉnh đầu của Đường Tuấn, một giọng nói vang lên như sấm: "Anh cảm thấy thế nào?"
Nếu là người bình thường gặp phải tình huống này, đã sớm bị dọa sợ đến mức nói không ra lời, thậm chí là không tự chủ được nữa. Mà đây cũng là mục đích của Phương Nguyên Minh, anh ta