“Cô ấy vẫn còn có thể cứu được.” Đường Tuấn không quay đầu lại, thẳng thắn nói.
Nói xong, anh ngân châm đã nắm sẵn trong tay từ lâu vào đỉnh đầu của Lục Tiểu Uyên.
Anh cắm kim liên tiếp, tốc độ cắm xuống cực kỳ nhanh, chỉ để lại tàn ảnh, khiến người ta hoa cả mắt.
Không đến hai nhịp thở, tất cả mười tám huyệt đạo quan trọng trên người của Lục Tiểu Uyên đều bị cắm đầy ngâm chân.
"Xin lỗi." Đường Tuấn khẽ nói.
Anh xé bỏ gần hết áo trên người của Lục Tiểu Uyên. Làn da trắng nõn như sữa bò và những đường cong đầy đặn quyến rũ của người con gái hiện ra trước mắt mấy người họ. Trong lòng Đường Tuấn không hề có những suy nghĩ mông lung nào, ngón tay anh khẽ rạch một đường trên bộ ngực trắng như tuyết của Lục Tiểu Uyên.
“Ra ngoài cho tao.” Đường Tuấn khẽ quát một tiếng.
‘Chít, chít, chít.’
Một tràng âm thanh khẽ vang lên, trong âm thanh đó dường như lộ ra một chút sợ hãi.
Giây tiếp theo bảy tám chấm đen nhỏ bò ra khỏi miệng vết thương trên ngực.
Làn da trắng như tuyết của cô gái cùng với những chấm đen nhỏ phát ra những tiếng kêu bén nhón, cộng thêm vết thương đẫm máu tạo nên một cảnh tượng rợn tóc gáy.
Lục Tiểu Uyên ngồi trên trụ đá ở cổng thôn, lấy bấm móng tay vẫn luôn mang theo bên mình ra cắt bỏ móng tay mọc dài từng chút một. Sau khi cô ấy cắt xong còn không ngừng gọt giũa, muốn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Thỉnh thoảng cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về nơi cách đó không xa, chỉ thấy những người bạn học trước kia vô cùng thân thiết nay lại cách mình rất xa, quan sát cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thầy Trang Minh Mẫn của cô bước đến đứng trước mặt cô ấy rồi nhìn xuống, cách cô ấy một khoảng ngắn an toàn.
“Thầy ơi, em, em thật sự đã khỏi rồi.” Lục Tiểu Uyên đứng lên có hơi nóng lòng muốn giải thích.
Trang Minh Mẫn đưa tay ra, như thể ngăn cản cô ấy đến gần ông ta.
Lục Tiểu Uyên thấy vậy, vẻ mặt không khỏi tối sầm lại.
Cô ấy là học trò đáng tự hào nhất của Trang Minh Mẫn, mối quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, có thể nói là như hai cha con. Nhưng bây giờ, cô ấy nhận ra rằng mối quan hệ này không hề bền vững như mình đã từng nghĩ trước đây.
“Thầy biết.” Trang Minh Mẫn nói: “Bây giờ quả thật trông em không có gì kỳ lạ vẫn giống như bình thường.”
Lục Tiểu Uyên nghe vậy mở miệng nói với giọng điệu gần như cầu xin: “Vậy thầy có thể để cho em tiếp tục theo thầy được không?”
Trang Minh Mẫn không hề do dự lắc đầu nói: “Không được, tuy rằng lần này thầy dẫn dắt đội ngũ, có thể quyết định chuyện đi hay ở, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm an toàn cho mọi người. Mặc dù bây giờ trông em đã không có gì khác lạ, nhưng trong tay chúng ta lại không có thiết bị liên quan, không có cách nào xét nghiệm máu cho em được, không thể chắc chắn được sức khỏe của em đã thực sự trở lại bình thường hay chưa?”
"Nhưng mà Hội trưởng Đường đã chữa khỏi bệnh cho em rồi."