Năm đó sau cuộc đại chiến nơi này chính là nơi chôn cất hài cốt của những người dị năng phương Tây. Tuy rằng số lượng hài cốt không nhiều như Bách Tiên của nước Việt Nam thế nhưng cũng có hàng chục hài cốt.
"Adam, vị kia là tổ tiên của nhà Billy tôi. Anh đi qua chỗ đó tu luyện, tổ tiên năm đó là dị năng giả của top 10 đỉnh cao, tuy người đã chết, nhưng tinh thần vẫn không tiêu tan. Ông ta cảm nhận được huyết mạch của anh, sẽ chỉ đạo tu luyện của anh." Billy Nok nhẹ giọng nói.
Adam không dám chậm trễ, mau chóng chạy qua tu luyện.
Bỗng nhiên tinh thần trong thức hải của Đường Tuấn, Phục Ma Ngọc Trụ liên tục chấn động. Ngọc Trụ chỉ về một hướng, cho người ta một loại cảm giác bức thiết.
"Nơi đó là nơi nào?" Đường Tuấn chỉ về hướng đó, hỏi Nok.
"Nơi đó, nghe nói là nơi chôn cất hài cốt của Bách Tiên đông phương. Thế nhưng không có cách nào để đi vào đó." Sau khi Billy Nok trầm tư một lát mới giải thích nói.
"Chả trách." Đường Tuần thầm nói.
Năm đó Bách Tiên rèn ra được Phục Ma Ngọc Trụ, lúc này lại đến nơi mai táng của Bách Tiên. Cũng giống như là trở về quê hương với Phục Ma Ngọc Trụ vậy, đương nhiên sẽ rất háo hức khi trở về quê hương.
"Tôi qua đó xem một chút." Đường Tuấn đi hướng về nơi đó.
"Anh Đường, không được đâu. Không vào được đâu." Nok đi theo, muốn ngăn cản Đường Tuấn.
Thế nhưng ngay sau đó một đám hào quang bao phủ lấy hai người, sau đó Nok cảm giác hình như mình xuyên qua một tầng màng vậy, giống như là mình ở một nơi thiên địa khác vậy.
"Nơi này là nơi mai táng của Bách Tiên." Billy Nok nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thất thanh nói.
Đập vào mắt chính là một mảnh hài cốt thế nhưng quy mô so với phương Tây trước đây thì lớn hơn rất nhiều.
"Rầm."
Phục Ma Ngọc Trụ từ trong thức hải của Đường Tuấn thoát ra, bồng bềnh ở trên không gian, tỏa ra luồng sáng nhạt, giống như là đang khóc vậy.
Sau khi Phục Ma Ngọc Trụ hoàn thành, đã sinh ra một chút linh trí. Trước mắt Bách Tiên là sự tồn tại rèn ra nó, giống như là quan hệ giữa bố mẹ và con cái vậy, nhìn thấy thi cốt phong hóa của Bách Tiên, khó tránh khỏi chút bi thương.
"Tôi biết sự thảm hại năm đó của Bách Tiên Trấn Ma, nhưng không ngờ rằng lại thê thảm đến mức này." Billy Nok thở dài nói.
Vẻ mặt của Đường Tuấn cũng nghiêm nghị, mang theo chút bi thương. Bất kể ai nhìn thấy cảnh tượng thi hài chất thành núi trước mắt cũng sẽ dễ động lòng, vì sự thảm khốc và hy sinh của cuộc chiến năm đó mà phải cảm thán.
"Bùng."
Đúng lúc này, một tiếng nặng nề vang lên. Có thể nhìn thấy xương của Bách Tiên bị đánh gãy, bay loạn xạ ra bốn phía.
"Phong Hà Chiêu, tuy rằng ông và tôi đều tu luyện được Huyết Đan thế nhưng nội tình cơ bản của ông vẫn còn kém hơn, chung quy lại vẫn kém tôi một bậc." Một giọng nói điên cuồng đắc ý vang lên.
"Lạc Quách Thiên, nếu như không phải ông xuất thân từ núi Chứa Chan, có lợi thế về tài nguyên hơn tôi, còn chưa chắc ai thắng ai thua đâu?" Một giọng nói của một người khác vang lên.
"Ha ha ha. Không ngờ rằng Huyết Đan này lại lợi hại như vậy, sau khi chúng ta luyện thành, quả nhiên uy lực không kém gì Nguyên Đan nhị phẩm. Dưới sự ra sức bùng nổ, sợ rằng cũng sẽ không yếu hơn Nguyên Đan nhất phẩm là bao nhiêu."