Lã Kiến Trung dừng lại một chút, thở dài nặng nề, nói: "Một năm trước, cậu ta chính là cường giả ở cảnh giới Thần Hải cực cảnh. Hiện tại mà nói, cậu ta hẳn là đã bước vào cảnh giới Nguyên Đan, tu vi so với Hàn Quốc Kiếm Thánh Liễu Mộc Thanh chỉ mạnh hơn không có kém. Nếu mà có thể được cậu ta chỉ điểm một chút, nói không chừng ta có thể rút ngắn thời gian tiến vào cảnh giới Nguyên Đan.”
Có thể so với Liễu Mộc Thanh! Rút ngắn thời gian đột phá cảnh giới Nguyên Đan!" Lã Chí Cương trợn tròn mắt, dường như không thể tin những gì mình nghe được.
Liễu Mộc Thanh chính là đệ nhất kiếm thánh ở Hàn Quốc hiện nay, trăm năm tới, có khả năng trở thành người tu hành mạnh nhất của đệ nhất kiếm khách châu Á. Hơn nữa chỉ điểm một chút là có thể rút ngắn thời gian Lã Kiến Trung đột phá, cái này không khỏi có chút quá kinh người.
Lã Kiến Trung trong mắt lộ ra vẻ sùng kính, nói: "Con chưa từng gặp qua cậu ta, vĩnh viễn không rõ cảnh giới của cậu ta.”
Lã Chí Cương thấy thế, ý niệm trong lòng càng thêm kiên định: "Nhất định phải được vị đại sư kia chỉ điểm.”
Một đám người đi vào bên trong, ánh mắt Lã Chí Cương bỗng nhiên đảo qua vị trí một bên dựa vào cửa sổ, trong lòng khẽ động, nói với Lã Kiến Trung: "Cha nuôi, con giới thiệu cho cha một người.”
Lúc nói chuyện, Lã Chí Cương nhìn về phía Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai đang đứng trước cửa sổ thưởng thức cảnh đêm, trong mắt mang theo một chút đắc ý.
"Ừ?" Lã Kiến Trung khẽ nhíu mày, cũng nhìn qua.
Đường Tuấn lúc này đưa lưng về phía anh ta, bởi vậy Lã Kiến Trung cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường. Chỉ là cảm thấy có chút quen mắt, ngược lại sắc mặt Tào Thanh Vân thay đổi một chút, nắm tay bỗng nhiên siết chặt.
"Cha nuôi, người này chính là người tu hành Thần Hải cực cảnh lúc trước đánh bại con." Lã Chí Cương có chút khó chịu nói: "Con vốn không muốn động thủ với anh ta. Nhưng người này lại dám xúc phạm cha nuôi, nói cha thiên phú kém, không có năng lực. Con nhịn không được mới động thủ với anh ta.”
Dứt lời, sắc mặt Lã Kiến Trung nhất thời có chút khó coi.
"Tên này lại dám đánh giá Lã Kiến Trung như vậy, muốn chết sao? Cậu ta coi mình là Kiếm Thánh Liễu Mộc Thanh của Hàn Quốc sao?”
Liễu Mộc Thanh tuy rằng so với Lã đại sư trẻ hơn, nhưng tu vi của anh ta lại vượt qua Lã đại sư. Đạt giả vi sư, Liễu Mộc Thanh nói Lữ đại sư như vậy còn nói được, tên này dựa vào cái gì dám nói như vậy?”
“Tên này xong đời rồi."
Đám người vây quanh xem liền trở nên náo nhiệt.
"Anh bạn trẻ này, cậu nói vậy không sợ cắn vào lưỡi sao?" Lã Kiến Trung nhíu mày, nhìn bóng lưng trước mặt, hừ một tiếng, nói: "Tôi làm trưởng bối, lúc nói chuyện với cậu, cậu ít nhất cũng nên quay lại chứ. Bộ dáng này đối với người khác, không phải là quá vô lễ rồi hay sao? “
“Ngài Đường, đừng tự phạm sai lầm. Anh xin lỗi Lữ đại sư thành khẩn một chút, tôi tin tưởng Lữ đại sư sẽ không làm khó anh.” Thẩm Trung khuyên nhủ.
Đồng thời anh cũng nói với Tào Thanh Vân: "Cô Tào thứ lỗi, vị ngài Đường này tuy là khách của tôi, nhưng cũng không quá thân với tôi, tôi hy vọng sẽ không bởi vì anh ta ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta.”
Tào Thanh Vân không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng kia, khóe mắt dần ướt.
"Lã Kiến Trung, xem ra thực lực của ông có chút tiến bộ, đến lá gan cũng to lên, ngay cả tôi mà ông cũng định giáo huấn sao?" Âm thanh nhàn nhạt vang lên, còn mang theo một tia tức giận.
Đồng thời, đạo thân ảnh kia chậm rãi xoay lại.